Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 79 :

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


THẦM LẶNG (tt)



Qua

quan sát, lực lượng địch cả trăm tên chia thành hai lực lượng, một lực lượng

đang tìm cách bám vào sườn đông 428. Căn cứ 428 ba hướng là những bình độ dày,

vách đứng, rất khó đi. Khu vực duy nhất để có thể tiếp cận là sườn phía đông,

có phần thoải hơn. Lực lượng còn lại ít hơn ở 428, chúng di chuyển về hướng d bộ

d2 (do c10 d3 đang chốt giữ). Ban đầu d trưởng d2 có ý định nổ súng luôn để

tiêu diệt lực lượng lớn, nhưng thấy địa hình khá hiểm trở, khó có thể đánh thiệt

hại chúng, nên ta cũng tổ chức bám và phục lại. Dự định cho anh em ở 428 rút ra

ngoài chốt để tạo thế đánh phản công địch phải hủy bỏ, vì thấy rằng nếu chúng tập

kích bằng cối vào khu vực, thì anh em không có công sự dễ bị thương vong cao. Một

tổ trinh sát e95 bám men theo bình độ phía tây để bắt liên lạc với chốt 428, và

truyền đạt mệnh lệnh của d trưởng về ý đồ tác chiến.



Lực

lượng ta tập trung triển khai sau lưng địch khoảng 100 m. Đồng thời điện báo

cho d bộ ở nhà đưa lực lượng bớt ra ngoài để ngăn chặn địch tập kích (nhưng sau

trận đánh ta thấy địch chỉ dùng lực lượng này phục kích ta ở vòng ngoài, chặn

đường chi viện của c10 cho 428, khi chúng nổ súng hướng 428). Lực lượng cối 82

quay ra ngoài chuẩn bị trong cự li < 100 m để bảo vệ d bộ. Cối 120 chi viện

cho 428 vào khu vực địch đang chuẩn bị tấn công.



Tình

huống xảy ra không như ta dự đoán. Địch dùng cối 82 từ bên kia biên giới Thái bắn

cấp tập vào d bộ và 428 với mục đích ta không thể chi viện lực lượng vì cả hai

vị trí đều bị tấn công. Chúng bắn liên tục trong vòng hai mươi phút với cường độ

cao, do địch bắn từ bên kia biên giới ta không quan sát được nên cối ta không

phản ứng gì. Dứt đợt cối địch dùng mìn quét (không hiểu có phải loại như DH của

ta không) phá toàn bộ dãy hàng rào sườn đông của chốt 428 và tấn công. Do biết

được ý đồ của chúng nên ta dồn lực lượng và hỏa lực về hướng tấn công. Bị chặn

ngay từ bước đầu, chúng dùng cối chi viện lần hai khoảng hơn mười phút và tranh

thủ bám theo hàng rào để vào phía trong chốt 428. Do không lường được tình huống

này, một đoạn hào chừng 30 m của ta bị địch đột nhập và phân đội trấn giữ khu vực

này hi sinh hết ba và bị thương một. Không thể chậm trễ d2 cho cối 120 bắn mấy

quả vào đội hình địch, và sau đó là cối 82, quả đầu tiên do sai lệch nổ gần quá

ta bị thương hết một chiến sĩ c5. Sau khi điều chỉnh, cối ta rơi vào đội hình địch

và gây cho chúng sự hỗn loạn về đội hình. Vốn lì lợm, chúng vẫn tổ chức tấn

công chốt và đưa đồng đội ra khỏi trận địa.



Thấy

tình thế không thuận lợi, d2 buộc phải cho đội hình nổ súng từ phía sau, không


Dọc

đường, những em bé đen thủi đen thui, quần áo cái còn cái mất… chạy tung tăng

trên những bãi cát trắng tinh, trong buổi chiều nắng chói chang của vùng biển…



Chín

năm về trước, năm 1971, cũng có một đứa con sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nắng

và gió này, ngơ ngác bước vào ngôi trường xa lạ… để sáu năm sau đó ra đi… và đi

về một nơi... có tiếng súng đang nổ vang.



Không

biết rằng người ấy… giữa bão táp của chiến tranh… mang trong mình mọi sự cứng rắn

mãnh liệt kia… có ẩn chứa phía sau là một trái tim còn rực lửa hay không? Có

còn cảm nhận được rằng… nơi mái trường xưa… cũng có một người mong ngóng, những

bước chân trở về… dù rằng không ai biết có một nỗi niềm như thế…”



Tôi

lẩn thẩn hết mấy ngày… như người không hồn.



À

ra thế! Trong lớp ngày xưa sao mãi nhìn mình. Nhà có xe máy… luôn đi chơi với bạn

bè toàn bằng xe đạp sườn ngang, không có baga phía sau… ngồi phía trước bắt

mình chở gần đứt hơi… khi lên dốc mộ thi sĩ Hàn… vẫn… phình… phường…



Mái

tóc ngắn thơm mùi bồ kết, tung bay trước gió biển Quy Nhơn… vùng da trắng nõn

nà sau gáy… cú ngoảnh mặt vô tình mỗi khi nói chuyện, chạm vào mặt mình với chiếc

áo cổ tròn hơi rộng…



Tất

cả đã được lập trình và có ý đồ chiến thuật hẳn hoi…



Giờ

đây… nơi cao điểm 428… cũng chỉ là sự nuối tiếc.



“Ta

trả lại và cảm ơn sự chia tay thầm lặng,





vàng thu, tiếc nuối giữa tay người…”