Kích Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:27 19/04/20


Giữa trưa, ngoài giáo đường là ba con heo đói bụng đang kêu ca không ngừng…



“Ô… Chúng ta đi mua cái gì về ăn có được không? Đói chết đi.” Gray lên tiếng đầu tiên



“Đúng vậy, thật sự rất đói” Jim phụ họa.



“Không được! Các cậu không nghe thiếu chủ phân phó chúng ta không được đi lung tung sao? Vạn nhất thiếu chủ đi ra không thấy người cậu ấy sẽ…” Willie nói được một nửa, đột nhiên như gặp quỷ sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối.



Hai con heo kia nghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn.



“Má ơi! Người kia… Người kia không phải Tần lão đại sao?”



“Là hắn! Hơn nữa trong ngực hắn ôm không phải là …”



“Thiếu chủ!” Ba người trăm miệng một lời kêu to, vội vã lao ra khỏi xe.



“Tần… Tần lão đại, thiếu chủ của chúng tôi làm sao vậy?”



“Đúng vậy đúng vậy, thiếu chủ không có việc gì chứ?”



Tần Chấn Dương đem thiếu niên đặt ở ghế sau, “Ách, không có việc gì, chẳng qua cậu ấy rất thích… ân… kích động mà ngất đi thôi.”



“Các người… có phải đã đánh nhau không?” Ba con heo đều nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề.



Tần Chấn Dương cười cười không nói còn yêu thương giúp thiếu niên sửa vuốt lại mấy sợi tóc mất trật tự “Các cậu đưa cậu ấy trở về chăm sóc thật tốt, tôi đi đây.”



“Nhưng mà…”



Tần Chấn Dương không tiếp tục dây dưa cùng bọn họ, trực tiếp lên xe khác lái đi.



Ba người đều nghi hoặc.



“Kỳ quái, thiếu chủ lúc đi vào rõ ràng mặc thường phục, vì sao đi ra đã thành quần áo của cha xứ?”







“Có tin tức gì không?”



“Báo cáo thiếu chủ đã thu thập đầy đủ hết.”



“Tốt, đem tư liệu đã chuẩn bị nghe mệnh lệnh của ta hành động, việc này cực kì cơ mật không được tiết lộ nửa chữ.”



“Vâng thiếu chủ.”



Diệp Phương Diêu nhăn mày tắt điện thoại.



Chính là lúc này đây.



Rốt cuộc không cần tiếp tục chờ đợi, lần này ta phải chủ động ra tay.



Vì người kia, kế hoạch chỉ có thể thành công không được phép thất bại.



Chờ ta trở lại trấn Stewart…



Cạnh cạch…



Tiếng gõ cửa phá vỡ suy nghĩ của Diệp Phương Diêu.



“Ai thế?”



“Là mẹ, Diêu Diêu mở cửa nhanh lên.”



“Ân, mẹ, con muốn ngủ, canh để ngày mai uống được không?”



“Mẹ không mang canh đến, mẹ đến là có chuyện muốn nói với con.”



“Ách.”



Ô… Thật tốt quá, tạ ơn chúa cảm tạ ngài đã từ bi.



Diệp Phương Diêu cảm kích vẽ chữ thập trước ngực, vội vàng mở cửa phòng ra.


Chúa trời nhân từ, con nguyện sống ít vài năm, chỉ cầu ngài cho con gặp lại hắn một lần, con chỉ muốn xác nhận chủ nhân bình an vô sự, van cầu ngài cho con gặp lại hắn một lần.



Cạch… Cạch… Cạch.



Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ đối thoại giữa Diệp Phương Diêu với chúa trời làm cho cậu nổi trận lôi đình.



“Cút hết! Đừng mơ ta sẽ ăn một ngụm cơm. Các ngươi có bản lĩnh thì để ta chết đói đi!”



“Thiếu chủ là chúng ta, van cầu cậu cho chúng ta vào đi.”



Là bọn Willie?



“Ân các ngươi vào đi.”



Ba con heo trung thành tận tâm nghe vậy lập tức vọt vào.



Khi bọn hắn thấy tướng mạo của thiếu chủ nguyên bản đường đường, hăng hái hiện giờ lại gầy như que củi, tiểu tụy không chịu nổi không khỏi sợ tới mức gào khóc.



“Ô… Thiếu chủ! Thiếu chủ! Sao cậu lại biến thành như vậy?” Willie khóc đến thần tình đậu hoa (ko bik cô cư bik ko) (bít chết liền)



“Đúng vậy… ô… thiếu chủ cậu xem giống như cương thi.” Gray cũng khóc đến cái mũi đỏ bừng.



“Cậu câm miệng! Thiếu chủ tuy thoạt nhìn tương đối giống xác ướp nhưng cậu vẫn là thiếu chủ anh tuấn tiêu sái của chúng ta” Hốc mắt Jim rưng rưng bất mãn nói.



“Cương thi và xác ướp cũng gần giống nhau…”



“Làm sao giống nhau, tôi nói cho cậu…”



“Câm miệng! Các ngươi cãi nhau đủ chưa? Muốn cãi nhau liền cút ra ngoài! Đừng đến phiền ta.” Diệp Phương Diêu tức giận.



“Thiếu chủ cậu đừng sinh khí.”



“Đúng vậy, thiếu chủ ông nội bảo chúng ta tới khuyên cậu ăn một chút gì đó. Ngày mai chính là ngày lành của cậu, không thể người không ra người quỷ không ra quỷ đi lấy vợ?”



“Hừ hóa ra các ngươi tới khuyên ta ăn cơm? Cút hết ra ngoài cho ta!” Diệp Phương Diêuu tức giận hung hăng đạp cho họ vài cái.



Đáng tiếc cậu đã vài ngày không ăn, thể lực hao hết, không có khí lực.



“Mặc kệ, vì thân thể thiếu chủ, jim, Gray các cậu mau bắt lấy thiếu chủ tôi đến cho cậu ấy ăn cơm.”



“Được.”



“Các ngươi dám! Vương bát đản! Buông! Buông!” Diệp Phương Diêu tức giận chửi ầm lên.



Bang bang phang…



Ngay lúc thiếu niên sống chết dãy dụa ngoài phòng đột nhiên có tiếng súng…



“Má ơi, khủng bố đấy!” Gray nhát gan sợ tới mức chạy trối chết.



“Không được trốn! Mau, bảo vệ thiếu chủ! Bảo vệ thiếu chủ!”



Willie cao giọng kêu to, ba người lập tức vậy quanh Diệp Phương Diêu.



Là hắn? Là chủ nhân tới cứu ta?



“Tránh ra! Các ngươi tránh ra!” Diệp Phương Diêu kích động muốn vọt đến cửa sổ tìm kiếm.



“Không được, thiếu chủ, nguy hiểm, cậu không thể ra đó!”



Ba người bị hành động của cậu dọa chết khiếp, vội vàng gắt gao giữ chặt cậu.



“Buông cậu ấy ra!”



Cùng với tiếng hô lớn, cửa sổ thủy tinh bị một nam nhân cao lớn từ trên trời giáng xuống hung hăng đập vỡ tan tành…



Thiếu niên thấy nam nhân tựa như thiên thần bay xuống đã sớm ngây ngốc.



” Lại đây, tiểu nô lệ của ta…” Nam nhân ôn nhu nhìn thiếu niên, rộng mở hai tay với cậu.



“Ô… Chủ nhân…” Diệp phương Diêu nhịn không được nội tâm kích động, liều lĩnh nhào vào vòng tay đó…