Kích Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:27 19/04/20


Âu Dương Đạo Đức sau khi tốt nghiệp đại học danh tiếng của Mĩ lập tức trở về xây dựng sự nghiệp, mấy năm nay có thể nói là đường làm quan mở rộng, thuận buồm xuôi gió.



Chẳng những sáng lập “Hoài Đức khoa kĩ” nổi danh (khoa kĩ = công ty khoa học kĩ thuật đừng hiểu sai nha ^3^), kiếm được thật nhiều tiền mà còn lấy được “Nai con” đáng yêu làm vợ.



Nhưng lúc này, đêm nay trong một cơn mưa to gió lớn, hắn đã bị người bạn thân không hề báo trước xuất hiện khiến hắn đau đầu.



“Chị Trần, A Diêu còn ngủ phải không?” Mười giờ tối sau khi tăng ca trở về Âu Dương Đạo Đức bắt đầu hỏi quản gia.



“Chị Trần, phiền chị gọi Diệp linh mục dậy, hôm qua cậu ta uống nhiều rượu lắm, gần tối tôi gọi điện về thấy tinh thần cậu ta không tốt lắm, cậu ta đã ăn cơm chiều chưa?” Nai con Phan Tuấn Vĩ lo lắng hỏi.



“Không phải a, Diệp tiên sinh buổi tối có tỉnh lại sau đó đã ra ngoài đến bây giờ còn chưa có về.”



“Cái gì!?” Âu Dương Đạo Đức cùng Nai con hai miệng một lời.



“Cậu… Cậu ta nói muốn đi tìm các cậu a…” Chị Trần bị dọa đến hơi hơi rụt lui.



“Chúng ta ngay cả cái bóng quỷ cũng không thấy, cậu ta nào có tới tìm chúng ta?”



“Làm sao bây giờ, Diệp linh mục liệu có tiếp tục chạy đi uống rượu không? Hôm qua cậu ta uống nhiều lắm, nôn ói tùm lum, hôm nay nếu uống nữa sẽ xảy ra chuyện mất!” Phan Tuấn Vĩ gấp đến độ nhảy dựng.



“Tên xú tiểu tử này, không biết thương xót thân thể của mình, có phải cậu ta thật sự muốn chết không?” Âu Dương Đạo Đức tuy rằng miệng mắng thực hung ác, kỳ thật trong lòng vô cùng thương tiếc người bạn tốt này.



“Chủ nhân, chúng ta mau đi tìm Diệp linh mục đi. Tôi rất lo lắng cho cậu ta.”



“Được rồi, chúng ta đi tìm xem.”



Cứ như vậy, Âu Dương Đạo Đức mang theo nai con tìm khắp các quán ăn đêm, quán bar ở Đài Bắc, thẳng đến tận khuya vẫn không tìm thấy người.



“Nai con, đã khuya ta đưa anh về nghỉ ngơi trước, sau đó ta tiếp tục ra ngoài tìm kiếm.” Sau khi tìm không biết bao nhiều quán bar, Âu Dương Đạo Đức đau lòng nói với nai con.



“Không cần, để cậu lái xe một mình tôi lo lắng.”



“Ngoan lắm, không cần cãi lại ta, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.” Âu Dương Đạo Đức lôi kéo nai con yêu quý đến bên xe.



“A! Kia… Kia không phải Diệp linh mục sao?” Phan Tuấn Vĩ đột nhiên chỉ vào một nam tử ngã bên cột điện ven đường.



“Đáng chết! Đúng là cậu ta!”



Hai người vội chạy đến bên nam tử.



“A Diêu, tỉnh tỉnh, cậu cáu đồ khốn khiếp (hình như là con rùa)!” Âu Dương Đạo Đức không chút khách khí tát cho tên bạn tốt đang đầy mùi tửu khí vài cái.



“Chủ nhân, nhẹ chút, cậu xem mặt cậu ta đều bị cậu đánh sưng lên. Tôi nghĩ chúng ta mang Diệp linh mục trở về đi, cậu ta uống say như vậy nhất thời nửa khắc khẳng định sẽ không tỉnh lại đâu.”



“Ai, đành vậy.Ta thực sự là đời trước thiếu cậu ta!” Ấu Dương Đạo Đức bất đắc dĩ mà nâng ông bạn tốt nát rượu này về nhà.



____________________________________________________



Thật là khó chịu… thật khó chịu a…



Dạ dày vì sao giống như đang bốc lửa vậy…



Vì cái gì còn có thể cảm thấy đau…



Ta không phải đã chết rồi sao… không phải đã sớm chết sao?



“Đến… Uống nước… Chủ nhân… Cậu xem cậu ta… Chủ nhân… Giúp cậu ra lấy.”



Đứt quãng, âm thanh không rõ ràng không ngừng tiến vào trong tai, Diệp Phương Diêu chỉ chú ý hai chữ.
Chỉ cần để cho ta nghe một chút âm thanh là tốt rồi…



Ta không cùng hắn gặp mặt, ta không cần nói chuyện với hắn, Chúa Trời a, chỉ cần cho con nghe một chút tiếng nói của hắn là tốt rồi… Van cầu Người…



Vươn cánh tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Diệp Phương Diêu bấm dãy số đã thuộc lòng…



Tút… Tút…



Mỗi tiếng đều như dùi trống gõ vào lòng cậu.



Điện thoại rốt cục cũng có người bắt máy, trái tim Diệp Phương Diêu giống như muốn nhảy ra.



“Alô.”



Tai nghe truyền đến một âm thanh nữ tính mềm mại làm cho cõi lòng đầy mong chờ của Diệp Phương Diêu sững sờ.



Không phải hắn… không pải hắn…



Chẳng lẽ hắn chuyển nhà? Hay hắn đổi điện thoại?



Nghĩ đến từ nay về sau không bao giờ… có thể nghe thấy tiếng của hắn nữa, Diệp Phương Diêu thiếu chút nữa khóc thành tiếng.



“Xin hỏi… xin hỏi đây có phải di động của Tần tiên sinh?”



“Đúng vậy.”



A, Chúa Trời, cảm ơn Người!



Diệp Phương Diêu nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Không đúng, vì cái gì chủ nhân không tự nghe điên thoại?



“Xin hỏi chủ… không, Tần tiên sinh có đó không?”



“À, hắn vừa mới tỉnh ngủ đi tắm rồi, xin hỏi anh là ai?”



Tắm rửa? Ngủ?



Diệp Phương Diêu giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, khiến cho cậu run rẩy.



“Tiên sinh, tiên sinh, tôi đang hỏi anh đó.”



Cụp…



Diệp Phương Diêu nặng nề ném điện thoại, giống như ném một con rắn độc.



Gạt người… cô ta gạt người…



Chủ nhân của ta không thể có nữ nhân khác…



Đây không phải sự thật… không phải sự thật…



“… Đừng… Đừng vứt bỏ ta… Đừng yêu thương người khác… Đừng…”



Nam tử bị tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ trong bóng đêm khóc như một đứa trẻ.



_________________