[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 191 : Gần như hòa hợp, bán bộ kiếm thế. (2)
Ngày đăng: 01:03 22/08/19
Tán Kiếm giả giải thích kia dần dần nói năng lưu loát, vội vã nói:
- Biện pháp tốt nhất chính là ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại kiếm phái, Vương Xà bang kia cho dù có cường đại thế nào cũng không dám đối kháng với kiếm phái.
- Ồ? Ngươi có thể đi rồi.
Nhưng mà Sở Mộ chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói.
- Ta khuyên ngươi nên lập tức trở về kiếm phái thì tốt hơn.
Tán Kiếm giả này dường như đã quên sự sợ hãi trước đó, đang muốn thao thao bất tuyệt nói. Nhưng mà Sở Mộ chỉ tùy ý nhìn một cái, ánh mắt lạnh nhạt kia giống như một chậu nước lã dội xuống đầu tán Kiếm giả kia, lập tức khiến cho người này biến sắc, vội vàng im miệng, không nói hai lời lập tức quay người rời đi.
Cường giả Hóa Khí cảnh? Không, đối với Sở Mộ mà nói, Hóa Khí cảnh chỉ có thể coi là cao thủ, không xứng với hai chữ cường giả. Nhất là không lâu trước đó hắn còn tự tay chém giết qua một Kiếm giả Hóa Khí cảnh. Tuy rằng khi đó là dưới tình huống cùng với Tiêu Thiên phong liều mạng. Nhưng mà điều này cũng khiến cho Sở Mộ vừa nhận thức được thực lực cường đại của Hóa Khí cảnh mà cũng có nhận thức trực quan về Hóa Khí cảnh.
Cho dù hắn lúc này một chọi một không phải là đối thủ của Kiếm giả Hóa Khí cảnh, nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào làm cho hắn sinh ra sự sợ hãi. Có lẽ trở lại Thanh Phong kiếm phái là một lựa chọn yên ổn nhất, nhưng mà đây không phải là lựa chọn của Sở Mộ. Kiếm giả có sắc bén của Kiếm giả, loại sắc bén này không giây phút nào không ẩn chứa trong thân thể Kiếm giả.
Phần sắc bén thuộc về Kiếm giả này đã dung nhập vào trong máu của Kiếm giả, dung nhập vào trong xương tủy, dung nhập vào trong tinh thần, ý nghĩ, dung nhập vào sâu trong linh hồn. Đó không chỉ là sắc bén của Kiếm giả, càng là sắc bén, phong mang của của tông sư kiếm thuật. Là hỗn hợp, trọng điệp của hai loại linh hồn bất đồng.
Không sợ hãi, từ trước đó cho tới sau này cũng vậy, vượt mọi chông gai, đó mới chính là thứ mà một Kiếm giả chính thức nên có. Lùi một bước chẳng những sẽ làm cho phong mang bị hao tổn, cuối cùng còn gần như trở thành yên lặng, cô độc, vô vị.
Đây là một loại hành động quyết đoán, cho dù có hổ trên núi vẫn đi tới. Là tinh thần và ý niệm cố chấp không gì sánh nổi, cô đọng như một kiếm, cho dù gãy cũng bất khuất, quyết không buông tha.
Trong tích tắc này Sở Mộ cảm thấy ý nghĩ, tinh thần của mình thông suốt trước nay chưa từng có, giống như tất cả tạp chất đều bị bài trừ ra ngoài, giống như một khối thần thiết không ngừng được rèn luyện ở nhiệt độ cao, loại trừ tạp chất bên trong.
Sau khi tinh thần, ý nghĩ được thông suốt, Sở Mộ có thể cảm giác được linh hồn mình dường như đã càng trở nên tinh khiết, đó mà một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như trước đó hắn và linh hồn vốn là của chủ thân thể này còn chưa triệt để dung hợp, thế nhưng thời gian trôi qua, từng chút một dung hợp, không ngừng dung hợp tạo thành một chỉnh thể.
Mà lúc này dưới đủ loại áp lực, phong mang ẩn chứa trong nội tâm, trong thân thể bị bức bách ra, trực tiếp đem toàn bộ tạp chất trong tinh thần, ý nghĩ bài xích ra, tinh lọc linh hồn, đồng thời thúc đẩy hai linh hồn bất đồng chính thức triệt để dung hợp.
Sở Mộ lập tức cảm giác được không khí bốn phía dường như càng thêm trở nên rõ ràng, mà hắn cho dù không cố gắng đi chú ý chung quanh thì cũng có thể cảm giác được chấn động chung quanh càng thêm rõ ràng.
Thậm chí, ở chỗ sâu trong thân thể hắn có một loại phong mang đại thế đang được thai nghén, từng chút một thể hiện ra sự cao ngạo, bá đạo của nó. Cỗ đại thế này dần dần hiện ra, làm cho đám tán Kiếm giả chung quanh cảm thấy áp lực tới mức hít thở không thông.
Trong mắt bọn họ, thân ảnh Sở Mộ dường như trở nên cao lớn hơn, giống như thoáng cái cao tới mười thước, hơn nữa còn tản mát ra khí thế vô cùng sắc bén, bá đạo tuyệt luân, áp bách tới, giống như một ngọn núi cao không thể chạm tới, hóa thành một ngọn kiếm sơn.
Đám tán Kiếm giả bốn phía sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt lồi ra, yết hầu vô thức nhúc nhích, phát ra tiếng vang quái dị, tứ chi toàn thân vô lực, máu tươi phảng phất như muốn cứng lại vậy.
Thậm chí thân thể cũng giống như là rắn không xương, mềm nhũn ngã xuống, ngã xuống khó có thể nhúc nhích, miệng sùi bọt mép, bộ dáng như gần chết.
- Thật đáng sợ.
Toàn thân đám tán Kiếm giả lạnh run, sắc mặt trắng bệch, trong hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nhà nào? Không ngờ chỉ dựa vào khí thế đã ép cho chúng ta không có cách nào nhúc nhích? Hắn muốn giết chúng ta còn không phải là chuyện làm trong nháy mắt là có thể được hay sao?
- Ta đoán, hắn ít nhất cũng là đệ tử trung phẩm kiếm phái, còn có thể là đệ tử thượng phẩm kiếm phái, nếu như là đệ tử hạ phẩm kiếm phái, tuyệt đối sẽ không có khí thế như vậy.
Đám người tán Kiếm giả nhao nhao thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ đi xa, nhanh chóng nói ra suy đoán của mình, sự rung động và sợ hãi trong lòng vẫn còn mãnh liệt như cũ.
..
- Trải qua mấy tháng, rốt cuộc thính kiếm cũng đại thành, nhưng đáng tiếc muốn viên mãn lại rất khó.
Sau khi rời khỏi, Sở Mộ bảo trì tốc độ đi về phía trước, dựa theo lý giải của hắn, bên phải phía trước có một tòa thành, chính là Bạch Phong thành. Nhưng mà Sở Mộ cũng không có ý định vào thành, hắn muốn một đường chạy về phía trước, chạy tới Ly Châu kiếm viện.
- Bán bộ kiếm thế sau khi trải qua mấy tháng tìm hiểu rốt cuộc vừa rồi sau khi dưới áp lực của Hóa Khí cảnh đè nặng cũng gần như hòa hợp, cách nhập môn chỉ còn một đường. Mặt khác còn có ngoại kiếm khí, theo linh hồn triệt để dung hợp, phạm vi khống chế cũng đạt tới tám thước.
Lúc này mặt trời ngả về phía tây, bởi vì là đầu mùa xuân cho nên màn đêm tới cũng nhanh, rất nhanh bầu trời đã tối đen.
Sở Mộ lại lên đường, cảnh sắc ban đêm dưới ánh sao thâm trầm ngập trời, hắn dừng bước ngay cạnh rừng cây, tùy ý liếc mắt rồi phi thân nhảy lên. Thi triển thân pháp, bắn thẳng lên trên rồi đáp xuống một cành cây lớn.
Cầm bao y phục, từ trong bao y phục lấy ra lương khô và nước uống, hắn bắt đầu ăn, những thứ này đều là Lý Vi chuẩn bị, cũng đủ để dùng vài ngài, trước khi không hết, Sở Mộ cơ bản không cần vào thành bổ sung.
Sau khi ăn xong lương khô, Sở Mộ lại dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn định ở đây cả đêm, chờ một khi trời sáng sẽ tiếp tục khởi hành.
Lúc này phía xa đột nhiên có ánh lửa lập lòe, còn có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới. Hai lỗ tai Sở Mộ khẽ động một chút, hai mắt đột nhiên bắn ra tinh mang lợi hại, xuyên thẳng hư không nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt hắn, xuyên qua những lá cây thưa thớt, trong cảnh ban đêm thâm trầm hắn có thể nhìn thấy rất nhiều đốm lửa lóe lên, nhanh chóng chạy qua bên này. Đều là ánh lửa từ những cái đuốc, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ Sở Mộ có thể nhìn thấy một ít thân ảnh lập lòe.