[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 232 : Thanh đoản kiếm đầu tiên

Ngày đăng: 01:04 22/08/19

Người kia tay phải nắm chặt một thanh đoản kiếm dài khoảng 30 cm, vẻ mặt phẫn nộ, mang theo vài phần không cam lòng quát lớn. Kiếm khí toàn thân hắn chấn động kịch liệt, bộ dạng như muốn liều mạng tới cùng. - Là ngươi tìm được, không sai. Đáng tiếc, ngươi không có thực lực để bảo vệ cho thanh đoản kiếm. Tốt nhất đem đoản kiếm giao ra đây. Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của chúng ta vô tình. Bảy người hình thành vòng vây. Một người cầm đầu cười lạnh nói. Tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí chỉ vào đối phương, vẻ mặt lạnh lùng. Về phần ba người Sở Mộ đứng ở cách đó không xa, bị trực tiếp quên lãng. Người cầm thanh đoản kiếm kia có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong. Bảy người bao vây xung quanh hắn, có sáu người là thập đoạn đỉnh phong, một người là thập đoạn hậu kỳ. Tu vi như thế, thảo nào lại không để ý tới đám người Sở Mộ bọn họ. Dù sao nhìn sang, ba người Sở Mộ, một người nửa bước hóa khí, một người thập đoạn đỉnh phong, một người thập đoạn hậu kỳ. Bình thường nửa bước hóa khí tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải là đối thủ của mấy thập đoạn đỉnh phong liên thủ lại. - Muốn thanh đoản kiếm hay là muốn mạng, ngươi tự lựa chọn đi. Ta đếm tới ba. Vừa dứt lời, tiếng đếm thoáng cái đã vang lên:  - Một. . . Hai. . . - Chờ một chút, ta đưa. Tay phải của người cầm đoản kiếm dùng sức, gân xanh nổi lên. Chợt hắn buông ra, vẻ mặt lộ ra sự phẫn nộ, kèm với vài phần bất đắc dĩ nói. - Như vậy mới đúng. Người dẫn đầu đám người bao vây hắn lộ ra một ý cười, gật đầu nói. Tay trái kẻ này vươn ra:  - Ném thanh đoản kiếm đến đây đi. - Được, vậy ngươi nhận lấy đi. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này nói, đồng tử cũng vừa chuyển động, trở tay ném thanh đoản kiếm về phía ba người Sở Mộ. Tốc độ của thanh đoản kiếm di chuyển cực nhanh, giống như là ám khí bay vụt đến. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bảy người kia, cũng ngoài dự đoán của ba người Sở Mộ. - Vô liêm sỉ! Kiếm giả dẫn đầu tức giận mắng một tiếng. Hắn vội vàng thi triển thân pháp lao ra, một tay muốn chụp lấy thanh đoản kiếm. Nhưng thanh đoản kiếm lại bắn về phía Trịnh Tu Nhiên.  Trong mắt Trịnh Tu Nhiên lóe lên tinh quang. Hắn đưa tay chộp một cái, trực tiếp nắm lấy thanh đoản kiếm đang tản ra ánh sáng màu đỏ ở trong tay. - Đáng chết, lập tức đem đoản kiếm giao ra. Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình. Sắc mặt người này trầm xuống, hai mắt có ánh sáng giống như ác lang vậy, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tu Nhiên, quát lên. Sáu người khác cũng đều di chuyển, xuất hiện ở bên cạnh hắn. Bảy người xếp thành một hàng, đối mặt với ba người Sở Mộ, khí tức không ngừng đè ép lao đi. Người kiếm giả tu vi thập đoạn đỉnh phong vừa ném thanh đoản kiếm đi khẽ cắn môi, mang theo vài phần không cam lòng, thi triển thân pháp nhanh chóng chạy vội. - Nực cười. Thanh đoản kiếm này tự bay qua đây. Nó đã lọt vào trong tay chúng ta, làm gì có đạo lý lại giao ra. La Ngọc Phong cười nhạt, nói. - Xem ra, các ngươi dự định động thủ. Kiếm giả dẫn đầu đối phương lạnh lùng nói. Thần sắc hắn vô cùng thâm trầm, đen giống như đáy nồi. Kiếm khí vận chuyển kinh mạch, khí tức quanh thân hắn cuộn trào mãnh liệt, phong quang ép người. - Động thủ thì động thủ. Trịnh Tu Nhiên đem thanh đoản kiếm cắm vào hông, tay phải cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói. Bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rút kiếm động thủ. Thanh đoản kiếm không khai phong, bởi vậy không cần phải lo lắng sẽ bị cắt phải. - Đừng tưởng rằng các ngươi có một người là nửa bước hóa khí thì có thể kiêu ngạo. Chúng ta là người của Lệ Phong Kiếm Phái. Khuyên các ngươi đem đoản kiếm giao ra. Bằng không. . . Hừ hừ. . . Kiếm giả dẫn đầu bảy người lại uy hiếp nói. Nếu như có thể dựa vào uy hiếp lấy được thanh đoản kiếm, không cần động thủ tất nhiên là tốt hơn. - Lệ Phong Kiếm Phái! Thần sắc La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên hơi ngẩn ra, đồng tử run rẩy lộ rõ có vài phần kiêng kỵ. Sau khi do dự, theo bản năng, hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía Sở Mộ. - Tiếp được một kiếm của ta, thanh đoản kiếm thuộc về các ngươi. Không tiếp nổi, tự mình đi đi. Sở Mộ nhìn bảy người, ánh mắt rơi vào trên người của kiếm giả dẫn đầu kia. Tuy rằng trong bảy người có sáu người là thập đoạn đỉnh phong, nhưng khí tức người này chấn động cường hãn nhất. So với Quách Thừa Cơ lúc đầu rõ ràng không kém hơn chút nào. Bảy người Lệ Phong Kiếm Phái nhất thời nhìn nhau, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc. Thậm chí sử bọn họ còn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Sở Mộ. - Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là tên Sở Mộ của Thanh Phong Viện kia. Ngươi cho rằng đánh bại Tống Quang Đào, thì rất xuất sắc sao. Ta cho ngươi biết, Tống Quang Đào ở trong mắt ta, cái gì cũng không phải. Kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái bừng tỉnh, sau đó cười lạnh, trên mặt mang theo vài phần xem thường, nói. - Lời của sư đệ ta nói, chính là quyết định của chúng ta. La Ngọc Phong nói. Trịnh Tu Nhiên cũng gật đầu. - Được. Đã như vậy, xuất kiếm đi. Để cho ta nhìn thử, thực lực thiên tài của ngươi ra sao. Kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái hất đầu, cười lạnh nói. Tay hắn cầm kiếm chỉ về phía Sở Mộ, khí thế ép người. Trên mũi kiếm có một luồng kiếm quang phun ra nuốt vào không ngừng, có kiếm khí cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt chấn động xung quanh, giống như một cơn lốc sắp nổ tung, mang theo vài phần âm u lạnh lẽo. Leng keng. Một tiếng động chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy trước mắt có một tia ánh sáng màu vàng nhạt giống như kim châm chợt lóe lên, chưa vào trong hư không đã biến mất. Nhưng toàn thân bọn họ chợt thấy rét run. Dường như bị một phong quang mạnh đến cực hạn tập trung vào mình, muốn cắt ngang qua thân thể mình vậy. Phong quang này rót vào xương tủy linh hồn. Toàn thân bọn họ không tự chủ được run lên. Toàn thân kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái run lên, trái tim không tự chủ được đập thình thịch. Theo bản năng hắn có cảm giác sởn tóc gáy, sắc mặt nhất thời đại biến. Hắn chỉ tới kịp vận dụng kiếm khí cuộn trào mãnh liệt tạo thành tấm giáp chắn ở trước người. Đồng thời tay cầm thanh Ngụy Kiếm Khí dựng thẳng ở trước người. Hắn lập tức cảm giác được một ánh sáng màu vàng hình cung cường lực đồng thời phong quang vô cùng vô tận từ trong hư không bắn ra. Nó kích thướng nho nhỏ giống như một chiếc kim may vá, lại sáng chói. Ánh sáng màu vào lao đến, trực tiếp đánh vào phía trên Ngụy Kiếm Khí cùng kiếm khí hộ giáp. Răng rắc một tiếng. Ngụy Kiếm Khí run lên. Một lực lượng cực mạnh chấn động cả bàn tay, khiến hắn cảm thấy đau đớn. Ngụy Kiếm Khí tuột khỏi bàn tay, bay vụt sang một bên. Kiếm khí hộ giáp trước người hắn, trong nháy mắt bị chém nát. Một sự sắc bén đáng sợ cắt qua trên người. Toàn thân hắn liên tục rút lui lại phía sau bảy tám bước, đặt mông ngã ngồi dưới đất. Sắc mặt của hắn lúc xanh lúc đỏ lúc n trắng, xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố đem mình chôn vào. Hắn cũng không biết, , Sở Mộ đánh ra một kiếm này không chỉ không dung nhập Kim Chi Ý Cảnh, còn không có ra tay toàn lực. Bằng không hắn không phải chỉ đặt mông ngã ngồi, mà đã bị trực tiếp giết chết.