[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 24 : Làm quỷ hồ đồ đi (1)

Ngày đăng: 01:02 22/08/19

Hùng nộ là thú kỹ của hắc bối hùng. Là thú kỹ cấp thấp, uy lực tương đương sát chiêu kiếm thuật cấp thấp, nhưng con hắc bối hùng này lại có thực lực tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, thi triển Hùng nộ, đương nhiên uy lực khác thường. Phanh! Một tiếng nổ mạnh, đại địa chấn động, mặt đất vỡ vụn, trực tiếp tạc ra một cái hố. Cát đá giống như ám khí bắn phá bốn phía xung quanh, lực lượng trùng kích cường đại khiến cho ba kiếm giả tán tu bay ngược ra sau. Trong đó một người chậm bước bị quét trúng, nửa người kịch liệt đau nhức, phun ra một ngụm máu tươi. - Sát! Vẻ mặt Lưu Đào bi phẫn, hét lớn một tiếng, xuất kiếm, Hổ Khiếu Sơn lâm. Dưới đại kiếm, rõ ràng một đầu Mãnh Hổ hiện ra, là Hổ Khiếu cuồng sát, uy lực so với Vương Lỗi thi triển còn mạnh hơn vài phần. Hắc bối hùng ăn mật ong có chứa thuốc tê, phản ứng trì độn hơn không ít, lập tức bị Lưu Đào đánh trúng. Phanh một tiếng, phần bụng xuất hiện một vết thương, máu tươi phun, lực lượng khổng lồ càng làm cho hắc bối hùng rút lui hai bước. - Các hạ, còn không ra tay. Lưu Đào một kiếm đắc thủ nhưng lại vội vàng lui về sau, đồng thời nói với Sở Mộ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, phải chăng ngươi cảm thấy sát khí đang đến gần, tử thần như đang vờn quanh .... Thanh Phong Tuyệt Sát! Sở Mộ trảm hư không, trên thân kiếm màu xanh sáng bóng, áp súc thành một đạo Phong nhận vượt qua nửa mét, phảng phất chặn ngang, chặt đứt bầu trời. Một kiếm này..... Quá nhanh..... Quá mãnh liệt! Mấy người Lưu Đào thấy một kiếm này hai mắt trừng lớn. Sát chiêu kiếm thuật trung giai, đây chính là thứ mà kiếm giả tán tu bọn hắn thèm thuồng nhưng lại không cách nào có được. Hắc bối hùng có thể cảm giác được nguy hiểm cực hạn tới gần, muốn né tránh, nhưng là nó bị thuốc tê khiến cho phản ứng trì độn. Mà Sở Mộ, lại bắt lấy thời cơ trong nháy mắt, ngay sau khi Lưu Đào bị Hổ Khiếu cuồng sát đánh trúng lui về phía sau. Không có phong, tất cả phong phảng phất đều bị áp súc ngưng tụ thành một ngọn phong nhận chém giết mà đến. Nhưng bên tai Lưu Đào lại vang lên tiếng gió gào rú, phảng phất có một cổ gió mạnh đập vào mặt, thổi trúng bọn hắn. PHỐC! Thanh Phong Tuyệt Sát dùng tư thái không thể chống cự, sắc bén vô cùng, chém mạnh về phía phần bụng hắc bối hùng. Chỉ trong nháy mắt, phần bụng hắc bối hùng bị trảm cắt ra một đạo vết thương khủng bố, máu tươi điên cuồng bắn ra. Hắc bối hùng phát ra tiếng gầm gừ đau đớn thê thảm, liên tiếp lui về phía sau, cả thân thể giống như là một gốc cây tráng kiện ngã xuống. Phanh! Một tiếng vang thật lớn, mặt đất chấn động, bụi đất tung bay, phần bụng hắc bối hùng tổn thương cực lớn máu tươi vẫn còn phun vãi ra, rơi trên thân thể, thấm ướt da lông màu xám. Mơ hồ còn có thể chứng kiến nội tạng từ miệng vết thương khủng bố lòi ra ngoài. Miệng vết thương kia giống như miệng của một con quái vật vậy. - Rống.... Rống..... Toàn thân Hắc bối hùng run rẩy, lăn lộn, bàn chân gấu vừa thô vừa to điên cuồng vỗ đập xống mặt đất. Dường như có vậy thì mới làm giảm bớt được thống khổ mà nó phải chịu. Máu tươi không ngừng chảy ra, mặt đất chung quanh biến thành màu đỏ. Hắc bối hùng giãy dụa càng ngày càng vô lực. - Tốt..... Kiếm thuật trung giai … Hảo cường.... Lưu Đào đứng dậy, nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn, gian nan nói. Nội tâm hắn vô cùng kích động, giống như môn kiếm thuật trung giai này hắn sắp học được vậy. Mấy tên kiếm giả tán tu khác, cũng trợn mắt há mồn, nhìn chằm chằm vào miệng viết thương cực lớn trên bụng hắc bối hùng, thật lâu không ai nói một câu. Bọn hắn đều vì một kiếm của Sở Mộ mà kinh ngạc đến ngây người. - Hổn hển.... Hổn hển.... Sở Mộ thở gấp, sắc mặt có chút trắng bệch, dựa lưng vào tảng đá lớn. Sau khi thở gấp mấy hơi, nét mặt lộ ra vẻ đắc ý: - Thế nào.... kiếm thuật của ta....rất lợi hại đúng không.... - Môn kiếm thuật trung giai này của các hạ tên gọi là gì? Lưu Đào hỏi. - Thanh Phong kiếm thuật, như thế nào? Các ngươi muốn? Sở Mộ đột nhiên hỏi, khiến cho bọn người Lưu Đào dừng bước chân lại, có chút bối rồi trở tay không kịp. Chợt, Lưu Đào nở nụ cười mà như không cười nói. - Kiếm thuật có uy lực mạnh như vậy, dĩ nhiên chúng ta muốn. Các hạ đã có ý chỉ giáo vậy thì không thể tốt hơn. Tuy nhiên, để tránh phiền toái cho các hạ, các hạ hay là vẫn nên giao bản kiếm thuật cho chúng ta. - Kiếm phổ ? Ta không mang theo. Tuy nhiên, nếu các ngươi có giấy bút thì ta có thể miêu tả lại, đảm bảo cũng giống như kiếm phổ. Sở Mộ cười nói, điều này khiến cho bọn người Lưu Đào không sao hiểu được. Thái độ của bọn hắn hiện giờ đã rõ ràng, nhìn là biết không có hảo ý thế nhưng bộ dáng Sở Mộ vậy mà một mực không biết, còn chủ động nói ra. - Rất tốt, các hạ phối hợp như vậy, đến lúc đó sẽ bỏ qua cho ngươi một mạng. Lưu Đào cười quái dị nói. - Lời này của các hạ có ý gì? Sở Mộ tựa hồ giờ mới hiểu được, sắc mặt càng trắng. Bộ dáng muốn lui về phía sau nhưng lại bị tảng đá lớn ngăn trở. Lập tức giơ kiếm lên che trước người, vẻ mặt cảnh giác. - Xem ra các hạ cũng không có trì độn, thật là có chút ngốc ah. Lưu Đào cười quái dị, mà hai tên kiếm giả tán tu kia cũng cười lớn. Chỉ có tên kiếm giả tán tu bị thương lấy ra thuốc đắp lên người, bản thân dựa vào một gốc cây xem Sở Mộ như một kẻ đần. - Ngươi thực cho rằng, chúng ta sẽ không công đem tam dương quả tặng cho ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ, chẳng lẽ đệ tử kiếm phái đều ngốc như ngươi? Lưu Đào tiếp tục cười nhạt nói. Mặt khác hắn cùng hai tên kiếm giả tán tu tạo thành vòng vây tam giác, cách Sở Mộ 2m, phòng ngừa Sở Mộ đào tẩu. Cho dù lúc này bộ dáng Sở Mộ có phần suy yếu. - Lão tử bình sinh ghét nhất là đệ tử kiếm phái, một đám ngốc mà còn cho rằng mình rất lợi hại. Không phải là có kiếm phái làm chỗ dựa sao? Luyện đến luyện đi cũng chỉ là một đám đần chỉ biết luyện kiếm. Tên thanh niên nhỏ con giống như đối với đệ tử kiếm phái có ý kiến bài xích, ngữ khí cùng thần sắc đều tràn ngập oán niệm. - Chớ nói nhảm với hắn, trước tiên bắt lấy tên đần này, buộc hắn viết ra Thanh Phong kiếm thuật. Đến lúc đó, chúng ta có thể tu luyện Thanh Phong kiếm thuật. Một gã kiếm giả tán tu khác cười âm hiểm nói: - Kiếm thuật trung giai ah, ta nằm mộng cũng muốn đạt được, chờ chúng ta đều học xong, còn có thể cầm môn kiếm thuật này đi đấu giá. Đến lúc đó, còn có thể bán đi rất nhiều hoàng kim, mua sắm đan dược bang trợ tu luyện. Nói xong kiếm giả tán tu này giống như tưởng tượng đến tương lai mỹ hảo thiếu chút nữa ngây ngốc cười cười. - Tiểu tử, ngươi tự mình phối hợp hay là muốn chúng ta động thủ, tuy chúng ta không có may mắn được tu luyện kiếm thuật trung giai nhưng thủ đoạn trị người của chúng ta cũng rất xuất sắc. Lưu Đào âm tàn cười nói, tựa hồ không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này. - Ha ha nếu các ngươi cứ ngoan ngoãn hợp tác cùng ta, giết chết hắc bối hùng, ta lấy tam dương quả, các ngươi cũng có thể đạt được tam dương và hắc bối hùng.