[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 366 : Kiếm lâu Địa cấp. (Thượng)

Ngày đăng: 01:05 22/08/19

Sở Mộ lạnh nhạt nhìn qua Hoàng Thiểu An, không nhanh không chậm nói: - Nếu như ngươi không có cách nào trong vòng ba kiếm đánh bại ta, như vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? - Ta nói ba kiếm đánh bại ngươi là ba kiếm đánh bại ngươi, tuyệt đối sẽ không nhiều hơn dù chỉ một kiếm. Nếu không, coi như ta thua. Hoàng Thiểu An đối với mình vô cùng có lòng tin, bởi vì thực lực của hắn cũng không phải là Hóa Khí cảnh đại thành bình thường có thể so sánh. Một kiếm đánh bại Hóa Khí cảnh tiểu thành đối với hắn mà nói vô cùng dễ dàng, thậm chí có rất nhiều Kiếm giả tu vi Hóa Khí cảnh đại thành cũng không phải là địch dưới một kiếm của hắn. - Lần trước trong thi đấu Kiếm thuật vi vương, Hoàng Thiểu An lấy được vị trí thứ tám trăm ba mươi hai. Chấp sự này dường như nhớ tới điều gì, nói. Sở Mộ lập tức bừng tỉnh, có lẽ đây là chỗ dựa vào của Hoàng Thiểu An a. mà trên mặt Hoàng Thiểu An quả nhiên hiện lên vẻ kiêu ngạo, lại tiếp tục lên tiếng: - Đúng vậy, chỗ dựa của ta chính là một thân kiếm thuật này, thế nào? Ngươi có dám dưới tình huống không sử dụng tiên thiên kiếm khí, không sử dụng sát chiêu và ý cảnh, dùng kiếm thuật đơn thuần đấu kiếm với ta hay không? Nếu như không dám thì có thể cự tuyệt, ta sẽ không cười nhạo ngươi. Sở Mộ là kiếm thuật tông sư tiểu thành, hắn hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật trụ cột càng sâu, thực lực phát huy ra sẽ càng trở nên cường đại. Cùng là một chiêu, trong tay người có tạo nghệ kiếm thuật bất đồng thi triển ra, bất kể là biến hóa hay là uy lực... các mặt đều có chênh lệch rõ ràng. Có thể nói, Kiếm giả lúc còn ở Kiếm Khí cảnh, tạo nghệ kiếm thuật trụ cột có cao thâm hay không cũng không quan trọng. Nhưng mà tới Hóa Khí cảnh, tầm quan trọng của tạo nghệ kiếm thuật bắt đầu hiển hiện ra. Đối với Kiếm giả Hóa Khí cảnh mà nói, kiếm thuật trụ cột chính là căn cơ không thể thiếu, căn cơ này càng thâm hậu, chỗ tốt đối với bản thân lại càng lớn. Thậm chí Sở Mộ còn cảm giác được tu luyện Cổ kiếm thuật, cũng cần tạo nghệ kiếm thuật trụ cột đầy đủ, không đơn thuần chỉ yêu cầu ý cảnh. - Vậy hãy để cho ta nhìn xem ngươi làm sao trong vòng ba kiếm đánh bại được ta. Sở Mộ lạnh nhạt nói, tạo nghệ kiếm thuật của Hoàng Thiểu An không khiến cho hắn có chút hứng thú nào. Loại phép khích tướng vụng về như vậy, trực tiếp bị Sở Mộ bỏ qua. Hoàng Thiểu An lạnh lùng cười cười, chậm rãi rút kiếm ra. Kiếm khí ra khỏi võ, sắc bén xuất hiện, phong mang bức người bắn thẳng tới. Một kiếm đâm ra, có vài đạo kiếm quang chói mắt bắn tới. Hoàng Thiểu An vừa ra tay đã thể hiện tạo ngệ kiếm thuật tương đương với kiếm thuật đại sư tiểu thành. So với Tư Đồ Khấu còn cao thâm hơn một bậc. Có loại tạo nghệ kiếm thuật này, khó trách hắn dám đưa ra yêu cầu chiến đấu kiếm thuật thuần túy với Sở Mộ, có lẽ đây chính là thứ ban đầu Hoàng Thiểu An nghĩ ra, dùng chính sở trường của mình để chiến đấu. Theo hắn thấy, Sở Mộ này không tới hai mươi tuổi, lại xuất thân từ kiếm phái hạ phẩm, một tay tạo nghệ kiếm thuật dù thế nào cũng không có khả năng vượt qua hắn, một người hai mươi mấy tuổi, hơn nữa lại xuất thân từ kiếm phái thượng phẩm. Bởi vì Sở Mộ lĩnh ngộ hai loại ý cảnh Phong, Vân, hai loại ý cảnh này tốn rất nhiều thời gian của hắn, làm cho hắn căn bản cũng không có bao nhiêu thời gian phân phối cho việc tu luyện kiếm thuật. Trước đó bọn họ đã điều tra bối cảnh Sở Mộ rõ ràng, đây cũng không phải là bí mật gì cả. Vì muốn trong ba kiếm đánh bại Sở Mộ, Hoàng Thiểu An vừa ra tay đã không có lưu tình, trực tiếp thi triển ra vài đạo kiếm quang. Kiếm quang này không có uy lực gì, lại có thể khiến cho mắt người ta nhoáng lên, thị giác thác loạn, dùng để đạt tới mục đích đánh bại đối phương. đáng tiếc đây chỉ là cấp độ kiếm quang trong mấy cấp độ tạo nghệ kiếm thuật mà Sở Mộ phân chia. Là cấp độ thấp nhất, chứ đừng nói thị kiếm của Sở Mộ đã đạt tới viên mãn, dễ dàng nhìn thấu hư thực bên trong. Ngay cả kiếm còn không ra khỏi võ, Sở Mộ chỉ hơi nghiên người, sải bước ra, mấy đạo kiếm quang của Hoàng Thiểu An đã lập tức thất bại. Hắn nao nao, cảm thấy đáng ra không thể như vậy, một kiếm lại tăng thêm mấy đạo kiếm quang chói mắt yểm hộ, đối phương không có khả năng tránh đi, chẳng lẽ là trùng hợp? Hắn đã nhận định tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ không bằng Hoàng Thiểu An hắn, cho nên lúc này hắn đoán, chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp, Sở Mộ may mắn mà thôi. - Trùng hợp sao? Chấp sự đang xem cuộc chiến ở bên cạnh nhíu mày, âm thầm suy tư. Trước đó Sở Mộ đánh bại những người kia dễ dàng, hắn đều chứng kiến. Tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ rất sâu, vượt xa hắn rất nhiều, cho nên dù thế nào hắn cũng không thể nhìn ra trò trống gì. Căn bản không biết đó là kiếm thuật cao thâm tới đâu, tự nhiên cũng không thể nào suy nghĩ theo phương hướng khác được. - Ba kiếm đánh bại ngươi là ba kiếm, tuyệt đối không nhiều hơn một kiếm. Hoàng Thiểu An thầm hô, lần nữa bổ ra một kiếm. Trước đó là ba đạo kiếm quang, lúc này lại là bốn đạo kiếm quang, nhiều hơn một đạo, độ khó càng lớn. Một kiếm hắn cho rằng tất thắng này lần nữa thất bại, thậm chí hắn cũng không có nhìn rõ xem rốt cuộc tại sao lại thất bại, mà ngay cả chấp sự kia trong nháy mắt này cũng nháy mắt mấy cái, khó có thể phân biệt, bởi vì có bốn đạo kiếm quang mà tốc độ của Sở Mộ lại cực nhanh cho nên bọn họ không nhìn thấy rõ. - Còn có một kiếm. Sở Mộ lạnh nhạt nói. Vẻ mặt Hoàng Thiểu An lập tức tái nhợt một mảnh, còn có một kiếm, nếu như không có cách nào đánh bại Sở Mộ, như vậy mặt mũi này của hắn cũng không biết dấu vào đâu. - Kiếm thứ ba, bại cho ta. Hét to một tiếng, Hoàng Thiểu An đâm ra một kiếm, thoáng chốc có năm đạo kiếm quang chói mắt bộc phát ra, mê hoặc thị giác làm cho người ta hoa mắt. Mà một kiếm Hoàng Thiểu An đâm tới kia hung hãn, lại nhanh như thiểm điện, giống như long trời lở đất, vô cùng sắc bén, lạnh lẽo. Một kiếm hung hãn, thế nhưng lại lần nữa thất bại. - Người đâu? Kiếm quang tiêu tán, Hoàng Thiểu An nhìn qua phía trước, phía trước mũi kiếm trong tay hắn không còn có một bóng người, hắn lập tức nghi hoặc. - Ba kiếm đã qua, ngươi không chỉ có không đánh bại được ta, thậm chí ngay cả đụng vào chéo áo ta cũng không được. Ngươi thua rồi. Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên không xa sau lưng hắn, làm cho Hoàng Thiểu An cả kinh, vội vàng quay người lại. - Không, không tính. Hoàng Thiểu An nói: - Ngươi luôn tránh né, căn bản không tính. Đến đây, chúng ta đánh lần nữa, dùng toàn lực để chiến đấu, ta muốn cho ngươi biết rõ chênh lệch giữa ta và ngươi. Một khi thua, hắn không chỉ có phải đi tới Kiếm lâu Hoàng cấp ở, mà còn có thể trở thành trò cười của mọi người. Nếu như hắn bị đệ tử tu vi ngang cấp đánh bại còn không sao. Nhưng mà người đánh bại hắn lại là một đệ tử tu vi chỉ vẻn vẹn là Hóa Khí cảnh nhập môn. Hơn nữa hắn còn rất chủ động đưa ra yêu cầu giao đấu kiếm thuật tinh khiết, trong vòng ba kiếm đánh bại đối phương a.