[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3889 : Chiến Ám Cổ Song Tuyệt. (Hạ)
Ngày đăng: 01:38 22/08/19
Tăng lên ba thành đối với người thực lực yếu mà nói cũng không có bao nhiêu hiệu quả. Nhưng mà đối với cường giả cấp bậc như Sở Mộ mà nói, lại hết sức rõ ràng.
Dưới thân song kiếm, mấy tộc nhân Minh Hà tộc mặc dù không có bị giết chết, nhưng mà cũng bị bức ra khỏi kẽ hở không gian, đồng thời bản thân còn bị thương.
- Thối lui.
Ám Cổ Song Tuyệt phi thân tới, hắn không có trốn vào trong kẽ hở không gian, không ngờ lại trực tiếp phóng về phía Sở Mộ. Song đao trong tay hóa thành lưu quang, ngay lập tức chém ra mấy trăm đao, mỗi một đao đều tạo thành một đường thẳng tắp, trong lúc vô thanh vô tức xé rách hư không, không chút lưu tình bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Vẻ mặt Sở Mộ ngưng trọng, bởi vì từ trên đao của Ám Cổ Song Tuyệt hắn cảm nhận được uy hiếp cực hạn.
Song kiếm lập tức chém ra, trong nháy mắt chém ra ngàn kiếm. Từng kiếm mạnh mẽ vô cùng, không ngừng va chạm với loan đao, triệt tiêu lẫn nhau, tan thành mây khói.
Thân thể Ám Cổ Song Tuyệt lóe lên, dường như hóa thành hư ảnh, như ẩn như hiện. Song đao trong tay tiêu tán, hóa thành phong mang cực hạn xé rách hư không mà giết tới. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt vô cùng tràn ngập khiến cho toàn thân Sở Mộ có cảm giác bị cắt ra. Song kiếm vận chuyển, nguy hiểm chống lại song đao chém xuống. Lực lượng đáng sợ từ chỗ chém xuống bộc phát ra, làm cho Sở Mộ không ngừng lùi về phía sau.
Tốc độ của Ám Cổ Song Tuyệt kinh người, hơn nữa ra tay lại vô thanh vô tức, khó lòng phòng bị. Đây là lần đầu tiên Sở Mộ giao thủ với cường giả Minh Hà tộc cho nên hắn chưa quen thuộc được. Trong lúc nhất thời, Sở Mộ rơi xuống thế hạ phong. Nhưng mà hắn cũng không có uể oiar, mà vận chuyển song kiếm không ngừng chống cự công kích của Ám Cổ Song Tuyệt.
Kiếm Minh Bồ Nguyệt đứng một bên nhìn xem, không có ý tứ ra tay một chút nào. Tới lúc này hắn đang hết sức cảm thấy húng thú với Sở Mộ. Bởi vì thứ Sở Mộ dùng là song kiếm, hơn nữa kiếm pháp bày ra trước đó vô cùng mạnh mẽ. Hắn cũng muốn nhìn xem, dưới đao của Ám Cổ Song Tuyệt, dị tộc này có thể chống đỡ tới mức nào. Kiếm Minh Bồ Nguyệt cũng không cho rằng Sở Mộ sẽ là đối thủ của cst.
Chiến, chiến, chiến.
Liên tục, không ngừng chống cự song đao của Ám Cổ Song Tuyệt, dần dần Sở Mộ thích ứng, bắt đầu phản kishc.
Thân thể lâp lòe, song kiếm liên hoàn, không ngừng chém tới, chống lại thế công của song đao, từ dưới chém lên trên, bắn thẳng tới Ám Cổ Song Tuyệt.
Ám Cổ Song Tuyệt giật mình, dù thế nào hắn cũng thật không ngờ dị tộc này lại có thể phản kích. Chợt, thân thể hắn lóe lên, từ trong công kích của Sở Mộ biến mất không thấy gì nữa. Trực tiếp trốn vào trong kẽ hở không gian, coi như dùng cảm giác siêu cường của Sở Mộ cũng không thể nào nắm bắt được.
Hai tay cầm kiếm, Sở Mộ đứng thẳng trong hư không, lục giác tăng lên tới cực hạn, cẩn thận cảm nhận tất cả chấn động quanh thân. Hắn biết rõ Ám Cổ Song Tuyệt không phải thực sự biến mất không thấy gì nữa. mà đối phương đang chờ đợi thời cơ tập kích hắn. Chỉ cần hắn hơi lộ ra một tia sơ hở, nhất định sẽ gặp công kích trí mạng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, quanh thân Sở Mộ không có lấy một bóng người. Những tộc nhân Minh hà tộc khác cũng không có ý tới gần. Bởi vì bọn hắn đều biết, Ám Cổ Song Tuyệt tất nhiên đang tiềm phục ở bốn phía, chờ đợi thời cơ ra tay.
Kiếm Minh Bồ Nguyệt hơi nhíu mày lại, cẩn thận cảm ứng. Nhưng mà hắn cũng không có cách nào cảm ứng được chỗ của Ám Cổ Song Tuyệt. Bất quá chuyện này cũng rất bình thường, thực lực Ám Cổ Song Tuyệt phi phàm, sẽ không kém hắn. Lại trốn vào trong kẽ hở không gian, đây càng là sở trường của đối phương, không phát hiện ra cũng không có gì là kỳ quái.
Đương nhiên nếu như Ám Cổ Song Tuyệt ra tay sẽ có chấn động. Hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, hơn nữa còn né tránh, thậm chí là phản kích.
- Không biết người dị tộc này có thể làm được chuyện này hay không?
Kiếm Minh Bồ Nguyệt âm thầm suy nghĩ.
Có thể làm được hay không, hắn rất nhanh sẽ biết rõ.
Thân thể Sở Mộ đong đưa, trong lúc lơ đãng lộ ra một tia sơ hở. Tia sơ hở kia vô cùng nhỏ bé, hơi lóe lên một cái đã biến mất. Cường giả tầm thường căn bản bản không có cách nào nắm bắt được.
Ám Cổ Song Tuyệt lại nắm bắt được tia sơ hở này, hắn ra tay ngay lập tức. Song đao giống như từ trong hư vô vô thanh vô tức giết ra. Một đao quỷ dị chém về bên phải Sở Mộ. Đao còn lại thì bắn thẳng tới bên trái, khiến cho người ta khó có thể phân biệt ra được công kích rốt cuộc là về bên trái hay là bên phải.
Nói thì chậm nhưng quá trình lại rất nhanh, hai mắt Sở Mộ lóe lên tinh mang. Song kiếm tách ra, chém về hai bên trái phải. Ngay sau đó, từng đạo, từng đạo Chư thiên kiếm khí lập tức ngưng tụ quanh thân.
Song kiếm như rồng, khí tức cổ xưa, ngay lập tức xuyên qua hư không, phiêu hốt bất định, lập tức chống lại song đao tập sát của Ám Cổ Song Tuyệt, lại phản kích lại.
Nhưng mà song kiếm lại phản kích vào không khí, Sở Mộ vội vàng biến ảo kiếm thức, hóa thành hai cơn bão kiếm quang, khuếch tán sang hai bên trái phải, tiêu diệt tất cả, chỉ là vẫn thất bại như cũ.
Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí khuếch tán ra bốn phía, cũng không có đánh trúng mục tiêu.
Một tia sơ hở hơi lóe lên rồi biến mất kia kỳ thực là do Sở Mộ cố ý lộ ra, là vì muốn hấp dẫn Ám Cổ Song Tuyệt ra tay. Nhân cơ hội này phản kích một phen. Nhưng mà không ngờ Ám Cổ Song Tuyệt sau khi ra tay lại hết sức cẩn thận, trong nháy mắt khi Sở Mộ phản kích lại nhanh chóng trốn vào trong kẽ hở không gian rồi rời đi, khiến cho phản kích của Sở Mộ mất đi hiệu lực.
Đây là đối thủ vô cùng xảo trá, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ khiến cho hắn càng thêm cảnh giác. Mà Ám Cổ Song Tuyệt ở trong kẽ hở không gian, hai mắt tinh mang lập lòe, hiển nhiên rất kinh ngạc với hành động của Sở Mộ. Bắt đầu khiến cho hắn phải coi trọng Sở Mộ.
- kế tiếp ngươi sẽ được vinh hạnh lĩnh giáo thực lực chân chính của ta.
Từng đạo thanh âm lạnh lẽo giống như từ Cửu u minh hà thổi tới, phiêu hốt bất định, khó phân biệt phương hướng, truyền vào trong tai Sở Mộ, khiến cho hắ có cảm giác như linh hồn sắp bị đóng băng.
- Âm Minh cửu sát.
Thanh âm trầm thấp vang vọng, tiếp đó, chín đạo đao quang từ phương hướng khác nhau lao ra khỏi hư vô, tập sát tới. Mỗi một đạo đều phiêu hốt bất định, giống như là những chiếc thuyền con trong biển lớn, khó xác định quỹ tích.