[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3891 : Thái CỔ Thần kiếm chu. (Hạ)

Ngày đăng: 01:38 22/08/19

Truyền thừa của một Chí cường giả Vương cấp, không có thời gian mấy trăm năm căn bản không có cách nào tiêu hóa được. Coi như là tiêu hóa một điểm, tối thiểu cũng cần mười năm trở lên. Mấy thời thần quá mức ngắn ngủi. Song kiếm sau lưng lại một lần nữa vang lên tiếng kiếm minh. Một kích va chạm, khó phân cao thấp. Thực lực của Ám Cổ Song Tuyệt này so với Thái Mục Đa La Tư quả thực còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Phải biết rằng lúc chiến đấu với Thái Mục Đa La Tư, thực lực của Sở Mộ còn chưa cường đại như hiện tại, cũng không có sử dụng tới Chấn Đãng chi lực đệ ngũ trọng. Đương nhiên Sở Mộ không có dùng toàn lực, Ám Cổ Song Tuyệt cũng có giữ lại. Về phần giữ lại bao nhiêu chỉ có chính bọn hắn mới biết rõ. - Dị tộc, thực lực của ngươi quả thực rất mạnh. Sau một kích, Ám Cổ Song Tuyệt bỗng nhiên lùi về phía sau, sau khi nói một câu lập tức hóa thành một đạo Âm ảnh rời đi. Những tộc nhân Minh Hà tộc khác nhìn thấy Ám Cổ Song Tuyệt rời đi, cũng liên tục rời đi theo. Kiếm Minh Bồ Nguyệt cũng nhìn Sở Mộ thật sâu, nhanh chóng thối lui, cũng không có ý động thủ một trận. Sở dĩ Ám Cổ Song Tuyệt không có chiến đấu nữa là bởi vì hắn không có nắm chắc chiến thắng. Hơn nữa truyền thừa cường giả Vương cấp dị tộc đối với hắn mà nói, lực hấp dẫn không có lớn như vậy. Có thể thu được đương nhiên là tốt nhất, nếu không lấy được cũng không sao. hành động đột ngột như vậy khiến cho người ta kinh ngạc không thôi, bất quá rất nhanh Sở Mộ đã kịp phản ứng lại, hắn cũng thu hòi Chư Thiên kiếm khí. - Linh Nhi, Ca La Tư, Ma Cơ Sơn, các ngươi không sao chứ? Sở Mộ hỏi. Tuyết Ngân Linh lắc đầu. - Ta không sao. Ca La Tư và Ma Cơ Sơn cười nói. - Dùng danh tiếng Thái cổ, trở về. Mọi người đã không có việc gì, Sở Mộ cũng không nói gì nữa, hai tay vung vẩy, từng đạo lực lượng mạnh mẽ chấn động ra bốn phía. Theo mười ngón tay hắn vung vẩy, không ngừng thay đổi, ngưng tụ thành một ấn ký hình kiếm cực lớn. Ấn ký trùng thiên, bắn ra quang mang vạn trượng. Thanh âm của Sở Mộ cũng vang lên theo, vang vọng Chư thiên. Tuyết Ngân Linh và Ca La Tư cùng với Ma Cơ Sơn nhìn Sở Mộ, cũng không biết Sở Mộ muốn làm cái gì. Theo ấn ký hình kiếm phóng lên trời sau đó nổ tung, Sở Mộ hét lớn một tiếng, vang vọng hư không. Một hơi, hai tức, ba tức, thời gian nhanh chóng trôi qua. Tới tức thứ mười, ở chỗ sâu trong Hà giới có một đạo quang mang hiện lên, sắc bén vô cùng. Trong nháy mắt khi xuất hiện đã nhanh chóng bắn tới, dừng lại trước mặt Sở Mộ. Quang mang nội liễm, hóa thành một thanh đại kiếm dài hai trượng, thân kiếm rộng lớn mà nặng nề, toàn thân đen nhánh, có vô số đường vân che kín, ngưng tụ thành vô số phù văn thần bí mà cổ xưa. Cả thanh đại kiếm nhìn qua tràn ngập cảm giác tang thương. - Đây là... Mọi người đều cảm thấy thanh đại kiếm này có chút quen mắt, giống như là mộ bia của kiếm mộ trước đó. - Chính là mộ bia kia. Sở Mộ cười nói. - Bất quá đây không phải là mộ bia thực sự, mà là một chiếc phi chu, tên là Thái Cổ Thần Kiếm chu. Thái Cổ Thần Kiếm chu chính là phi chu của Thái Cổ Kiếm Tôn, là bảo vật duy nhất hắn lưu lại, tặng cho người có duyên. Sở Mộ đạt được truyền thừa của hắn, là người có duyên. Thái Cổ Thần Kiếm chu đương nhiên phải là của Sở Mộ. Sở dĩ trước đó bay đi cũng là một loại bảo hộ biến tướng với Sở Mộ. Hiện tại không có người ngoài, đương nhiên Sở Mộ lại triệu hoán trở về. Tuy rằng giới thiệu phi chu này, nhưng mà Sở Mộ cũng không có nói kỹ càng phẩm chất của phi chu... Hai người Ca La Tư và Ma Cơ Sơn cuunxg không có để ý. Bởi vì phi chu bọn hắn cũng có. Vốn định lúc này rời khỏi Hà giới, nhưng mà sau khi xâm nhập tới trình độ nhất định, lại tìm được Cổ Kiếm Tôn mộ. Hơn nữa thực lực của Sở Mộ lại tăng lên, bốn người dứt khoát không rời khỏi Hà giới, mà tiến sâu hơn một chút, tiếp tục thăm dò. trong Hà giới tràn ngập nguy hiểm đồng thời cũng tồn tại vô số kỳ ngộ. Đạt được kỳ ngộ hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có trợ giúp với hắn Bốn đạo thân ảnh nhanh chóng đẩy cao tốc độ, xẹt qua hư không đen kịt của Hà giới, lướt qua vô số thiên thạch bị nghiền nát. Bỗng nhiên một đạo thân ảnh trong đó dừng lại, ba đạo còn lại cũng dừng lại theo. - Sở Mộ, phát hiện ra gì sao? Ca La Tư hỏi. Sở Mộ nhìn chằm chằm vào một khối thiên thạch đang bay tới trước, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu thiên thạch kia. Chợt, hắn đâm ra một kiếm, kiếm quang chấn động, xé rách hư không đen kịt, nhanh tới mức tận cùng, trực tiếp chém thiên thạch làm đôi. bên trrong không ngờ lại cất dấu một tấm bia đá cao vài thước. Toàn thân tấm bia đá này màu ám vàng, nhìn phong cách cổ xưa mà đại khí. Dưới lực lượng một kiếm kia của Sở Mộ không ngờ lại dừng lại trong hư không, không có nhúc nhích. Trên tấm bia đá màu ám vàng khắc đầy văn tự Thiên Hà tộc, đồng nghĩa với việc tấm bia đá này là do cường giả Thiên hà tộc lưu lại. Sở Mộ hiểu văn tự Thiên hà tộc, liếc mắt đảo qua đã biết rõ bên trên này chính là một chiến kỹ. Là chiến kỹ của Thiên Hà tộc, dùng đao để thi triển ra, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân. Bốn người ở đây không có ai dùng đao, nhưng mà lại không ngại để cho bọn hắn đi lý giải, lĩnh ngộ, hấp thu tinh túy trong đó, dung nhập vào trong võ học của bản thân, có thể làm cho bản thân tăng lên. - Tấm bia đá này vô dụng với chúng ta, các ngươi nhận lấy đi. Sở Mộ và Tuyết Ngân Linh tìm hiểu xong, lập tức nói với Ca La Tư. - Được. Ca La Tư vung tay lên thu tấm bia đá kia lại. Mặc dù đối với hắn cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng mà có thể đem về bộ tộc, để cho những người khác trong bộ tộc tìm hiểu, thậm chí là trực tiếp tu luyện. Dù sao trong bộ tộc của hắn cũng có không ít tộc nhân dùng đao làm binh khí. Du lịch trong hư không Hà giới khó có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, bởi vì cảnh sắc chỉ là một màu đen kịt. Một cơn bão đáng sợ lan tràn ra một khoảng lớn, vô số thiên thạch ở dưới cơn bão kia triệt để bị nghiền nát, hóa thành bột phấn. Cơn bão giống như đao phong lạnh lẽo, sắc bén tới mức tận cùng, trực tiếp cuốn Sở Mộ vào trong đó, hắn không kịp thoát thân. Lực lượng kích phát, bao phủ quanh thân, tạo thành một tầng phòng hộ luôn bảo vệ bản thân, đồng thời còn tích súc thêm lực lượng hơn nữa, muốn xé rách cơn bão chạy ra tìm đường sống. Thân ở trong cơn bão, vô cùng nguy hiểm.