[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 416 : Sở Mộ đấu với Diệp Tiểu Khai. (Thượng)
Ngày đăng: 01:05 22/08/19
- Cản được! Vạn sư huynh ngăn cản được một kiếm này!
Trong viện số 2 rất nhiều các học viên kích động không thôi. Bọn họ cảm thấy, Vạn Bàn ngăn cản được một kiếm này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, sẽ có khả năng chiến thắng.
Lực lượng phản chấn. Không ngờ trong nháy mắt sau đó, Hoàng Phủ Thương Nguyệt bay vọt lên giữa không trung, giống như chim yến bay về, tạo thành một đường vòng cung, quay lại. Lực chấn động của Vạn Bàn cùng dư uy một kiếm bá đạo vừa rồi đều hội tụ. Dưới chiêu chim yếu bay về đẩy mạnh, kết hợp với lực lượng của bản thân Hoàng Phủ Thương Nguyệt bạo phát ra.
- Là Phi Yến Kiếm Thuật.
Hoàng Phủ Phi Yến từng xem qua Phi Yến Kiếm Thuật vô cùng kích động.
Tuy rằng kiếm khí Tiên Thiên và ý cảnh đều bị phong tỏa, không có cách nào thi triển ra kiếm thuật cổ. Nhưng khi tu luyện kiếm thuật cổ tới mức cao thâm đặc biệt, một vài động tác đơn giản vẫn có thể thi triển ra.
Lúc này, Hoàng Phủ Thương Nguyệt chẳng qua là áp dụng nguyên lý tuần hoàn của Phi Yến Kiếm Thuật, dung hợp lực lượng bản thân cùng phản kích của Vạn Bàn, ở dưới nguyên lý đẩy mạnh của Phi Yến Kiếm Thuật, phát ra một kiếm mạnh hơn.
Vạn Bàn nhất thời biến sắc.
Uy lực của nột kiếm này càng cường đại hơn so với hai kiếm vừa rồi. Tối thiểu là gấp đôi.
Một kiếm này, Vạn Bàn không có nắm chắc ngăn cản.
- Đến đây đi!
Gầm lên giận dữ, cơ bắp toàn thân Vạn Bàn run lên, lực lượng hoàn toàn bạo phát. Hắn đánh cược taatscar ở một kiếm này.
Long trời lở đất!
Mọi người dường như không nghe được tiếng va chạm nào vang lên. Bởi vì quá mạnh mẽ liệt, dẫn đến bọn họ thất thần trong nháy mắt. Thân thể của bọn họ không tự chủ được chấn động, đột nhiên không tự chủ được cảm thấy sởn tóc gáy.
Mọi người cảm thấy thị giác của mình dường như bị vặn vẹo, căn bản không cách nào thấy rõ kiếm thứ ba của Hoàng Phủ Thương Nguyệt cùng thanh kiếm lớn của Vạn Bàn va chạm thế nào.
Khi thị giác của bọn họ khôi phục lại bình thường, bọn họ mới phát hiện ra, Hoàng Phủ Thương Nguyệt thu kiếm đứng ở trước mặt Vạn Bàn. Vạn Bàn lại lui về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, hai tay hơi run rẩy.
- Rất tốt. Không ngờ có thể ngăn cản được hai kiếm của ta. Quả thực so với ba năm trước đây đã tiến bước rất nhiều.
Hoàng Phủ Thương Nguyệt thản nhiên nói, khí độ bất phàm.
Hai mắt Vạn Bàn có chút ảm đạm.
Thua. Ba năm khổ luyện, chính là để rửa sạch nỗi nhục trước đó. Nhưng hắn lại thua rồi.
Ba kiếm. Chỉ có thể khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt thi triển đến kiếm thứ ba. Mình thua.
Chênh lệch. Đây chính là chênh lệch giữa mình và Hoàng Phủ Thương Nguyệt sao? Quá lớn.
- Kiếm Thuật Chi Vương!
Trong Viện số 1, những người trung thành hâm mộ Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhất thời rống to hơn.
- Kiếm Thuật Chi Vương... Kiếm Thuật Chi Vương...
Tiếng gầm như nước thủy triều, từng hồi cuộn trào mãnh liệt, dâng trào, chấn động bầu trời.
Đêm khuya vắng người, chỗ hư cảnh Đại Khôn của Đại Khôn Kiếm Phủ, tiểu Thiên địa tự hình thành ở một bên. Trời, trăng, sao đều có ở trong đó.
Lúc này đêm khuya. Trên bầu trời có một vầng trăng khuyết treo trên cao. Trăng khuyết tản ra ánh sáng lấp lánh, giống như một dải lụa trắng trải khắp mặt đất, lạnh lùng sâu thẳm.
Ánh trăng mông lung như vậy, đêm khuya vắng người như vậy, rất dễ làm cho lòng người xúc động.
Sở Mộ không buồn ngủ.
Thường ngày, vào lúc này, hắn đã nằm ở trên giường tiến vào mộng đẹp. Nhưng đêm nay hắn không buồn ngủ.
Sau khi quay về Kiếm Lâu, hắn dùng chút thời gian sắp xếp lại những thu hoạch trong ngày, hấp thu, biến thành của mình. Sau đó hắn liền tu luyện kiếm thuật cơ sở Kinh Phong Kiếm Thuật cùng với lĩnh ngộ ý cảnh và kiếm thế, bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba.
Trên cơ bản, sau khi luyện tất cả xong, đã là đêm khuya. Nhưng lúc này, trong lòng Sở Mộ có chút kích động.
Hắn hình như rơi vào hồi ức. Hắn nhớ lại mọi chuyện khi còn ở trên địa cầu, nhớ lại khi mình tiếp xúc với kiếm thuật, bước trên con đường kiếm thuật sư, đến khi chết.
Một lúc lâu, hai mắt Sở Mộ mở ra. Trong mắt không có sự sắc bén cũng không có trong suốt, chỉ có một tia thâm thúy.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về mảnh trăng khuyết phía trên bầu trời.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu hồi ánh mắt. Sự thâm thúy biến mất. Thay vào đó là một tia nhìn xa trông rộng.
- Thảo nào tu luyện kiếm thuật cổ, cần có đầy đủ kiếm thuật cơ sở làm căn cơ. Bằng không cho dù có thể luyện thành, ở trên phương diện vận dụng cũng sẽ có chút không đủ.
Lẩm bẩm vài câu, Sở Mộ không khỏi hồi tưởng lại cuộc chiến đấu giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt cùng Vạn Bàn ngày hôm nay.
Ở kiếm thứ nhất và kiếm thứ hai của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, Sở Mộ chỉ cảm thấy uy lực rất mạnh. Nhưng kiếm thứ ba khiến ánh mắt Sở Mộ nhất thời sáng lên. Lại lần nữa, trong thế giới của hắn mở ra một cánh cửa, thấy được một phong cảnh khác.
Có lẽ, ở trên phương diện thành tựu cơ sở kiếm thuật, Sở Mộ sắp vượt lên trước Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
Nhưng trên địa cầu, kiếm thuật quá ít. Các kiếm thuật sư tu luyện đều là kiếm thuật cơ sở. Phần lớn tinh nghĩa cơ bản của các phái đều thất truyền. Chỉ có sau khi tu luyện tới cảnh giới kiếm thuật Tông Sư, mới có thể từ từ chỉnh hợp sở học cuả bản thân. Cuối cùng ở trên căn cơ kiếm thuật cơ sở hình thành kiếm thuật độc môn của mình.
Mà thế giới này, kiếm thuật cơ sở không phải duy nhất. Các loại kiếm thuật cùng tồn tại. Loại này còn cường đại hơn loại khác. Loại này còn thâm ảo hơn so với loại khác. Tuy rằng đưa đến thành tựu ở trên phương diện kiếm thuật cơ sở của thế giới này không bằng địa cầu, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra đặc sắc của bản thân.
Giống như kiếm thuật cổ, loại kiếm thuật cường đại này cần lấy một trong những kiếm thuật cơ sở làm căn cơ.
Nếu như dựa theo lý giải của kiếm thuật sư ở địa cầu, kiếm thuật cổ khi đạt tới một mức độ nào đó, cũng tương tự với các tông sư kiếm thuật căn cứ vào đặc điểm từng trải của bản thân, cuối cùng căn cứ vào kiếm thuật cơ sở chỉnh hợp hình thành ra kiếm thuật đặc biệt.
Thời gian Sở Mộ trở thành kiếm thuật Tông Sư, quá ngắn.
Đồng thời ngay từ đầu, bởi vì là tự mình tìm tòi, thiếu sự chỉ điểm hệ thống hóa. Mãi đến khi tới Huyết Yêu Cảnh Bang mới hiểu ra con đường Tông Sư của mình nên đi như thế nào.
Hắn cần nhiều thời gian hơn. Cần càng nhiều cuộc chiến đấu hơn, cần càng nhiều lắng đọng hơn, mới có thể sáng tạo ra kiếm thuật độc nhất vô nhị của riêng mình.
- Kiếm thuật của ta là cảnh giới Tông sư, là kiếm thuật Tông Sư chính thống thuần túy nhất. Tuy rằng ở phương diện khác, không có cách nào so sánh được với kiếm giả đạt được kiếm thuật cảnh giới Tông sư ở đại lục Cổ Kiếm. Nhưng ta lại có đầy đủ phẩm chất bọn họ không có.
Hai mắt Sở Mộ tràn ngập nhìn xa trông rộng:
- Đó chính là học tập.
Đúng vậy. Sở Mộ đã đạt được cảnh giới kiếm thuật Tông Sư tiểu thành, nhãn lực không tầm thường, năng lực học tập càng kinh người.
Phàm là người ở trên cảnh giới kiếm thuật thấp hơn hắn, thi triển ra các loại kỹ xảo kiếm thuật, Sở Mộ đều có thể rất nhanh nhìn ra ảo diệu bên trong, tiến tới phân giải, chắt lọc ra tinh túy trong đó, biến thành của mình, nâng cao trình độ các phương diện kiếm thuật của bản thân.