[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 450 : Xét nhà diệt tộc. (Hạ)
Ngày đăng: 01:06 22/08/19
Đồng thời, từng ngóc ngách bên trong Vương gia đều bị người của Sở gia lục tìm một lượt. Dựa theo phân phó của Sở Mộ, có vài vật giá trị đều không buông tha.
Bởi vậy, khi hai vị trưởng lão Sở gia cùng với năm mươi mấy người con cháu Sở gia quay về Sở gia, trên người mỗi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ trở về. Trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
Sau khi gặp đám người Sở Đương Hùng, hai mươi mấy người con cháu kiệt xuất bởi vì bị nhốt lại, bị một vài đãi ngội không mấy tốt, cho nên có chút mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước.
- Lão gia chủ, gia chủ, Mộ thiếu. Những thứ này chính là thứ có giá trị trong Vương gia.
Hai vị trưởng lão Sở gia làm kiếm lễ gia tộc, nói.
Tiếp đó, từng cái túi được mở ra.
Trong đó, cá loại đồ gốm sứ cổ, trân châu, dây chuyền vàng bạc, vòng tay nhẫn các loại, cần có đều có. Có thể thấy được tài lực cường đại của Vương gia. Sở Mộ thoáng nhìn đã hoa cả mắt. Nhưng hắn cũng không động tâm.
Những tục vật này đối với kiếm giả như Sở Mộ mà nói, cơ bản không có tác dụng gì. Linh thạch mới là đồng tiền mạnh trong thế giới kiếm giả.
- Không tệ. Mấy thứ này có thể khiến cho tài lực Sở gia chúng ta thêm phong phú. Tối thiểu tăng gấp đôi.
Sở Hành Không ha ha cười nói.
Một gia tộc phát triển, cần các phương diện nhân tố. Tài lực chính là một phần không thể thiếu, vô cùng quan trọng. Thiếu tài lực, bất kỳ kế hoạch nào cũng không có cách nào thực hiện. Dĩ nhiên càng không cần nói tới phát triển, không cần nói tới lớn mạnh.
Phần lớn đều là những thứ tài vật này. Sở Mộ cẩn thận đảo mắt nhìn qua. Thật ra hắn phát hiện thấy có một ít linh thạch.
Trong Sở gia không có linh thạch. Nghĩ đến chắc hẳn Vương gia cũng không có linh thạch. Những linh thạch này, chắc hẳn là do Vương Long cùng với hai sư huynh của hắn mang đến. Tổng cộng có hơn một trăm viên. Tất cả đều là linh thạch hạ phẩm.
Có ít còn hơn không. Hơn một trăm khối linh thạch hạ phẩm đều bị Sở Mộ thu vào.
Ngoài ra, còn có một vài Ngụy Kiếm Khí các loại. Còn có một ít kiếm thuật của Vương gia. Chỉ có điều cơ bản đều là kiếm thuật nhập môn kiếm thuật cấp thấp và kiếm thuật trung giai. Kiếm thuật cao giai chỉ có ba môn. Ngoài ra, còn có một vài công pháp.
Bất kể là nhiều hay ít, những thứ này hiện tại đều là của Sở gia, góp phần khiến Sở gia thêm lớn mạnh.
Gương mặt già nua của Sở Đương Hùng tươi cười nở hoa. Có mấy thứ này, trong thời gian ngắn, thực lực chỉnh thể của Sở gia sẽ lại được tăng lên. Càng có lợi hơn là có thời gian dài phát triển.
Sở Đương Hùng tin tưởng, trong thời điểm hắn còn sống, Sở gia nhất định có thể uy danh lan xa có một không hai tại Khai Dương Thành.
Sau khi phân phó chấp sự tiến hành chỉnh lý, đem tiến hành phân loại mấy thứ tịch thu được, tốn một chút thời gian mới sửa soạn xong. Mặc dù có chút khổ cực, nhưng trên mặt mỗi người lại vô cùng vui vẻ, giống như trút được gánh nặng. Trong lòng cảm thấy thoải mái.
Tiếp theo, Sở Đương Hùng ra lệnh, tập hợp toàn bộ Sở gia từ trên xuống dưới bao gồm cả người hầu, thị nữ.
Khi tập hợp tự nhiên là có chuyện quan trọng phải tuyên bố. Đầu tiên là về chuyện Vương gia bị diệt. Thứ hai chính là hạ mệnh lệnh, từ giờ trở đi, bất kỳ kẻ nào cũng không được lại thảo luận về chuyện này. Thậm chí là chuyện có liên quan tới chuyện này. Tốt nhất là quên đi chuyện này. Bằng không, nếu có ai lén bàn luận, một khi bị biết nhất định sẽ xử lý theo gia quy.
Mặc dù muốn quên mất, chính là không thể, nhưng không nên nhắc tới. Bản thân mình kìm chế một chút vẫn có thể làm được.
Sau khi tập hợp, nghe xong, người hầu và thị nữ lục tục rời đi. Các huynh đệ Sở gia lại không có rời đi. Mỗi người đều dùng ánh mắt kính nể sùng bái nhìn Sở Mộ. Bọn họ đều biết, chính là Sở Mộ trở về, mới cứu lại được Sở gia. Nếu không sợ rằng bây giờ Sở gia đã bị diệt.
Vương gia bị diệt, mọi chuyện cuối cùng đã có một cái kết.
Loại chuyện lớn giống như vậy, tất nhiên là giấy không thể gói được lửa. Rất nhanh, tin tức Vương gia diệt vong được truyền đi khắp Khai Dương Thành.
Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng, sợ mình trở thành Vương gia kế tiếp. Tuy rằng bọn họ so với Vương gia, cái gì cũng không phải.
Nhưng bất kể nói thế nào, có vài cách nói về chuyện Vương gia bị diệt. Về điểm này, Sở gia không cách nào ngăn cấm được. Cũng may bọn họ không biết Vương Long cùng với hai sư huynh của hắn đến từ Ma La Kiếm Tông. Chỉ suy đoán có thể là đệ tử kiếm phái nào đó.
Thậm chí còn, ngay cả tên gọi của hai sư huynh Vương Long là gì bọn họ cũng không biết
Lúc này, bên trong phủ đệ Lâm gia, lão gia chủ Lâm gia cùng với Lâm Phi Hổ là gia chủ hiện tại, còn có các trưởng lão Lâm gia đều tập trung ở đây. Mỗi người đều là bộ dạng nhíu mày đau khổ.
Trong ba gia tộc lớn tại Khai Dương Thành, có thể nói Lâm gia là một gia tộc rất đáng thương.
Thật ra, nghiêm khắc mà nói, trong ba gia tộc lớn, Lâm gia là gia tộc có lịch sử lâu đời nhất. Nhưng luận về thực lực, lại là ba tộc kém nhất trong ba gia tộc lớn.
Cho nên, sau khi Sở gia trở nên cường đại, Lâm gia không thể không lấy lòng Sở gia. Vương Long trở về có thể khiến Vương gia vượt lên trước Sở gia. Bọn họ lại không thể không thần phục Vương gia.
Nói tóm lại, Lâm gia chính là một gia tộc đáng buồn. Vì có thể sinh tồn được, chỉ có thể ở kẽ hở ở giữa tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hiện tại, tình thế lại phát sinh biến hóa. Sở Mộ của Sở gia trở về. Vương gia đã bị Sở Mộ một mình diệt sạch. Từ nay về sau Khai Dương Thành không còn có gia tộc Vương thị tồn tại nữa. Chỉ còn lại có Sở gia cùng Lâm gia.
Mà Sở gia một nhà độc quyền xưng bá tại Khai Dương Thành, là chuyện không thể tránh khỏi, không có cách nào ngăn cản.
Hiện tại, Lâm gia đối mặt với một lựa chọn, là sinh tồn hay diệt vong? Hoặc rời khỏi Khai Dương Thành.
Rời khỏi Khai Dương Thành? Đề nghị liền bị bác bỏ. Bởi vì căn cơ của Lâm gia ở ngay bên trong Khai Dương Thành. Lâm gia phát triển ở bên trong Khai Dương Thành đã rất nhiều năm. Một khi rời đi, có nghĩa là buông tha tất cả, bắt đầu lại một lần nữa.
Chuyện giữa Vương gia cùng Sở gia khiến người Lâm gia ý thức được, bọn họ ở bên trong vương triều Đại Khôn, hoàn toàn là cấp bậc dưới cùng. Tùy tiện một cao thủ Hóa Khí Cảnh tới, cũng có thể giết chết tất cả bọn họ.
Hơn nữa nếu như phải rời đi, nhất định phải có một nơi rõ ràng tương đối an toàn. Dưới các loại nhân tố kết hợp, có thể thấy đề nghị rời khỏi Khai Dương Thành này trở nên cực kỳ không hiện thực.
Như vậy, còn lại cũng chỉ có hai lựa chọn. Sinh tồn hoặc diệt vong?
Sau khi không ngừng thương nghị, cuối cùng, người Lâm gia đưa ra lựa chọn.
...
- Lần này nếu không có ngươi trở về, chỉ sợ Sở gia chúng ta sẽ bị diệt vong.
Sở Đương Hùng than thở.
- Chỉ có thể nói là Vương gia nên bị diệt.
Sở Mộ cười nói.
Nơi này là phòng ngủ của Sở Đương Hùng, chỉ có hai người Sở Đương Hùng và Sở Mộ.