[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 603 : Một kiếm vô địch. (Thượng)

Ngày đăng: 01:07 22/08/19

Cả người Sở Mộ hoàn toàn bị vây quanh, phảng phất như bị vô số liễu ảnh thôn phệ, bất luận kẻ nào đều không nhìn thấy thân ảnh của hắn. Các trưởng lão không khỏi sầu lo, mà các học viên Đại Khôn kiếm phủ cũng ảm đạm. Người Đại Kiền kiếm phủ thì vui vẻ, trên mặt Liễu Tông Sơn hiện lên vẻ tự đắc, bọn họ đều cho rằng Sở Mộ sẽ thua. Đúng lúc này một đạo kiếm quang màu vàng nhạt lập lòe trong vô số liễu ảnh, phóng ra quang mang kinh người. Vừa mới thoáng hiện đã khiến cho mọi người cảm nhận được sự sắc bén không thẻ nào kháng cự được. Chém giết tất cả, xé rách tất cả, phảng phất như không có gì không thể chém đứt trong thiên địa vậy. Lúc kiếm quang màu vàng nhạt hiện lên, vô số liễu ảnh giống như băng gặp phải ánh mặt trời vậy, nhanh chóng tan rã, biến mất không thấy gì nữa. Vẻ tự đắc trong mắt Liễu Tông Sơn cứng lại, trong mắt phản chiếu một đạo kiếm quang màu vàng nhạt đang xé rách vô số liễu ảnh bắn tới. Nhanh, quá nhanh. Vẻ mặt Liễu Tông Sơn cứng lại, không thể né tránh, vô thức giơ kiếm lên trước ngực ngăn cản. Nháy mắt, hắn chỉ cảm thấyki ếm quang màu vàng nhạt bắn tới, chuẩn xác vô cùng, đánh trúng thân kiếm. Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, phong mang sắc bén đáng sợ xuyên thấu qua thân kiếm bắn về phía ngực. Liễu Tông sơn lập tức cảm thấy ngực mình như bị một thanh kiếm khí đâm vào. Hơn nữa còn hung hăng xoáy một vòng khiến cho toàn thân hắn như tê dại, đau đớn khó nhịn. Miệng kêu một tiếng, cả người không còn nằm trong sự khống chế, dưới kiếm quang màu vàng nhạt công kích liên tục lùi về phía sau. Liên tiếp thối lui tới bờ đấu kiếm đài, thiếu chút nữa rơi xuống dưới. Lúc này thân thể mới ổn định lại được. Liễu ảnh trên đấu kiếm đài hoàn toàn biến mất, cuồng phong đang thổi tới cũng nhanh chóng tán đi, chỉ có một kiếm của Sở Mộ đang chỉ xuống mặt đất. ánh mắt thì lạnh nhạt nhìn thẳng vào Liễu Tông Sơn, chậm rãi mở miệng, không nhanh không chậm nói: - Ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Nói xong, Sở Mộ lại bỏ qua Liễu Tông Sơn mà nhìn qua chín đệ tử Đại Kiền kiếm phủ còn lại, cao giọng mở miệng, tràn ngập khí phách: - Các ngươi, ai có thể kháng cự một kiếm của ta? MỘt lời nói ra, gió nổi mây phun, kinh thiên động địa, khiến cho người ta biến sắc. Cuồng hay là ngạo? - Kẻ này sao lại mạnh như vậy? Vẻ mặt các trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ kinh ngạc, rất là chấn động, liên tục dùng kiếm khí truyền âm đàm luận. - Vừa rồi hắn thi triển ý cảnh gì? Không ngờ lại mạnh mẽ như vậy? - Hẳn là một loại ý cảnh biến dị, phong mang sắc bén, rất có thể là ý cảnh biến dị từ Kim Chi ý cảnh. - Coi như là Kim chi ý cảnh biến dị thành, cũng chỉ hơn bốn thành mà thôi. Không ngờ lại có được bảy thành uy năng của kim chi ý cảnh, điều này sao có thể? Các trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ liên tục không tin, đó rốt cuộc là ý cảnh biến dị gì? Bọn hắn lục tung vô số ý cảnh biến dị mà bọn hắn biết, lại phát hiện ra uy lực của đám ý cảnh biến dị này không thể nào so sánh với ý cảnh biến dị mà Sở Mộ thi triển ra. - Bốn thành y cảnh biến dị có uy lực của bảy thành ý cảnh thông thường. Loại ý cảnh biến dị này quả thực không thể tưởng tượng nổi. Mà vẻ mặt các học viên Đại Kiền kiếm phủ đổi tới đổi lui, sắc mặt hơi trắng bệch. Trái lại, các học viên Đại Khôn kiếm phủ thì cao hứng bừng bừng, kích động tới mức không thể nào kiềm chế được. Đoan Mộc Hành Không và đại trưởng lão cùng với những người khác liên tục gật gật đầu. Ngụm ác khí trong lòng rốt cuộc cũng được nhổ ra. Bọn hắn cảm thấy sảng khoái tinh thần, dễ chịu như trước nay chưa từng có. - Ta đang hận trong đám đệ tử Đại Khôn kiếm phủ không có ai cho ta ra tay, không ngờ ngươi lại xuất hiện . Diêu sư huynh nhỏ tuổi nhất trong đám đệ tử Đại Kiền kiếm phủ đột nhiên cười, mở miệng nói: - Vừa vặn ta cũng có thể không có tiếc nuối mà trở về Đại Kiền kiếm phủ nữa rồi. Dứt lời, chỉ thấy thân thể Diêu sư huynh này không làm bộ làm tịch nào, thân thể hóa thành một mũi tên bay lên, lộ ra sắc bén vô cùng, quang mang màu vàng lóe lên. Hắn đáp xuống đấu kiếm đài, đứng ở vị trí đối diện với Sở Mộ. - Ta tên Diêu Dực, bài danh thứ ba mươi trên Đồng Kiếm bảng của Đại Kiền kiếm phủ. So với bài danh của ngươi trên Đồng Kiếm bảng Đại Khôn kiếm phủ cũng tương đương. Diêu Dực cười nói, quanh thân bình tĩnh, không có chút kiếm khí nào chấn động. Nhưng mà lúc nói chuyện lại làm lộ ra sự sắc bén, khiến cho lòng người kinh hãi. Kiếm sau lưng hắn càng hơi rung rung, phảng phất như muốn rời khỏi vỏ nghênh địch một phen vậy. - Diêu sư huynh rốt cuộc cũng ra tay. Các học viên khác trong Đại Kiền kiếm phủ liên tục vui mừng, đối với Diêu sư huynh này bọn họ ôm hi vọng rất lớn. - Diêu Dực ra tay, nắm chắc rồi. Các trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ cũng thở dài một hơi, liên tục gật đầu. Vốn Đại Khôn kiếm phủ là trạm kế cuối là bởi vì quan hệ giữa Đại Khôn kiếm phủ và Đại Kiền kiếm phủ rất xa. Đồng thời cũng là kiếm phủ có thực lực yếu nhất trong thập đại kiếm phủ. Theo thông lệ, thường thường Đại Kiền kiếm phủ tới Đại Khôn kiếm phủ sẽ đánh bại đệ tử số một số hai rồi rời đi, khi đó bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn, có thành tựu. Nhưng mà không ngờ lần này tới đây lại xuất hiện dị số như Sở Mộ. May mắn mà Diêu Dực ra tay, nếu không lần này chỉ sợ Đại Kiền kiếm phủ sẽ phải mất mặt mà về. Sau khi trở về Đại Kiền kiếm phủ sẽ khó tránh khỏi bị các trưởng lão khác cười nhạo một phen, mặt mũi mất hết. Hai mắt Sở Mộ nhíu lại, hắn từ trên người Diêu Dực này chứng kiến được một tia cao thâm mạt trắc, dường như là lĩnh ngộ Kim Chi ý cảnh. Nhưng mà lại không phải là Kim Chi ý cảnh. - Có thể là một loại ý cảnh biến dị có nguồn gốc từ Kim Chi ý cảnh. Sở Mộ thầm nghĩ, trong lòng có chút kích động. Những Kiếm giả hắn gặp tới bây giờ có rất ít người lĩnh ngộ ý cảnh biến dị. Ý cảnh mà Diêu Dực này lĩnh ngộ rất có thể là ý cảnh biến dị từ Kim Chi ý cảnh. Có lẽ không có cách nào so sánh với Tê liệt ý cảnh của hắn, nhưng mà lại khiến cho Sở Mộ vô cùng có hứng thú. Trận chiến này có thể coi như là trận chiến cuối cùng của đệ tử Đại Khôn kiếm phủ và Đại Kiền kiếm phủ, một trận cuối cùng phân thắng bại. Cho nên mỗi một người đều vô cùng chuyên chú. MỘt tiếng kiếm minh vang lên, kiếm sau lưng Diêu Dực tự động bắn ra, lóe lên quang mang màu vàng rồi rơi xuống. Bị một cánh tay của Diêu Dực nhẹ nhàng nắm lấy.