[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 672 : Ra tay lần nữa. (Hạ)

Ngày đăng: 01:08 22/08/19

Lúc hai tên kiếm giả áo đỏ xông tới, đó cũng là lúc Sở Mộ hành động. Bộ pháp của hắn như mộng như ảo, chỉ trong nháy mắt đã lao vào giữa đám kiếm giả áo đỏ, mọi người mơ hồ nhìn thấy kiếm quang lăng lệ ác liệt bộc phát sau đó biến mất, mọi việc cứ như ảo giác. Ánh mắt hơn mười kiếm giả áo đỏ ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó âm thanh xuy xuy xùy vang lên, cổ họng bọn họ có máu huyết bắn ra ngoài, máu tươi bắn ra xa vài mét. Thân thể hơn mười kiếm giả áo đỏ mềm nhũn ngã xuống, đến chết bọn họ cũng không kịp phản ứng, tốc độ của Sở Mộ ộ quá nhanh, chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Ngay sau đó lại có một tia kiếm quang mơ hồ xuất hiện, mọi người chỉ nghe được âm thanh tối nghĩa vang lên, xiềng xích trên tay một già một trẻ bị chém đứt, vết cắt sáng bóng như gương. - Đi thôi. Sở Mộ nhìn ông cháu Âu gia sau đó lên tiếng. Một già một trẻ còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, gương mặt còn mang theo mờ mịt và khó hiểu, nghe Sở Mộ nói thế liền giật mình, cũng nhanh chóng có phản ứng, vội vàng đuổi theo Sở Mộ. Nhưng bọn họ đã bị thương, hơn nữa còn đủ loại nguyên nhân khác, bởi vậy đi đường gian nan, bước chân tập tễnh. Không người nào dám ngăn cản, một đám kiếm giả tự động lách người tránh đường cho đám Sở Mộ bước đi. Mặc kệ người này cuối cùng có chết dưới quá trình trả thù của Hồng Y Hội hay không, ít nhất hiện tại hắn là một hung nhân, là người thập phần đáng sợ, là người không đặt Hồng Y Hội vào mắt, nói giết liền giết không có chút do dự nào. Qua một thời gian ông cháu Âu gia đi theo sau lưng Sở Mộ trở về khách sạn. Bọn họ không biết Sở Mộ là ai, không biết Sở Mộ có thân phận gì? Càng không rõ Sở Mộ cứu hai người bọn họ có mục đích gì? Bọn họ lại không thể không đi theo Sở Mộ, bởi vì bọn họ không nơi nương tựa, bởi vì bọn họ rất suy yếu, Sở Mộ ra tay cứu bọn họ giống như đang duỗi bàn tay kéo bọn họ ra khỏi vực sâu không đáy. Cho nên bọn họ lựa chọn tin tưởng Sở Mộ, đây là lựa chọn bất đắc dĩ của người trong bước đường cùng. Sở Mộ tốn một ít linh thạch hạ phẩm thuê một gian phòng cho hai ông cháu, còn gọi điếm tiểu nhị mang thức ăn lên cho bọn họ. Sau khi làm xong tất cả, Sở Mộ không để ý tới, hắn tĩnh tu trong phòng của mình, phục dụng thượng cổ Thiên Hoang Đan rèn luyện cơ bắp toàn thân. Trong gian phòng trọ khác, ông cháu Âu gia ăn đồ ăn, thiếu niên có bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai, bởi vì bọn họ đã vài ngày không có ăn cái gì, cũng gần chết đói. Nếu không phải bị thương và thiếu đồ ăn, đám người Hồng Y Hội cũng không dễ dàng tìm và bắt được bọn họ, hiện tại không có gì để nói, cuối cùng vẫn bị bắt, nếu như không phải Sở Mộ ra tay, hiện tại bọn họ đã bị đưa vào Hồng Y Hội sau đó biến thành tù binh. Đến lúc đó bọn họ không xác định vận mệnh của mình sẽ như thế nào, chỉ có thể suy đoán kết cục nhất định rất không xong, có lẽ đó là một con đường chết. - Gia gia, ăn đi, ăn ngon. Thiếu niên Âu gia vừa ăn vừa đưa đồ ăn ngon tới trước mặt Âu gia lão giả. - Ngươi ăn đi, gia gia không ăn nhiều. Tuy Âu gia lão giả rất muốn buông miệng ăn hết nhưng tuổi tác đã lớn, bản thân bị thương rất nặng, nếu không phải bản thân cố gắng thừa nhận, chỉ sợ vừa bộc phát đã mất cái mạng già. Cho dù là hiện tại hắn cũng chỉ cố gắng áp chế chịu đựng đau đớn mà thôi, đã là ngọn đèn sắp tắt. Thiếu niên Âu gia đói chết, hắn không ngừng ăn suýt mắc nghẹn, lão gia tử Âu gia chậm rãi ăn uống, sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ gì đó. Hắn tự hiểu tình huống thân thể của mình nhưng Âu gia không thể tuyệt hậu, cho nên hắn có thể chết, cháu trai hắn phải sống sót, bằng không Âu gia sẽ không còn. Hắn cũng biết rõ việc này, hiện tại Âu gia có tuyệt hậu hay không cũng không phải do hắn nói, mà là người cứu bọn họ nói mới tính, nếu như hắn nguyện ý giúp trợ, có lẽ Âu gia sẽ không tuyệt hậu. Nghĩ tới đây lão gia tử Âu gia ăn không trôi, hắn đứng lên,. - Gia gia, tại sao ngươi không ăn? No?  Thiếu niên Âu gia cả kinh, vội vàng hỏi. - A Lạc, đi cùng gia gia ra ngoài, sau khi về ăn cũng được. Lão gia tử Âu gia nói ra, hắn ho khan vài tiếng sau đó ra khỏi phòng, thiếu niên Âu gia nghĩ tới ý định của gia gia cho nên đứng dậy đi cùng. Phòng trọ bọn họ cách phòng Sở Mộ không xa, chỉ đi vài bước là tới nơi, lúc đi tới cửa phòng Sở Mộ liền đưa tay gõ cửa.  Sở Mộ dừng tu hành, thân hình bất động, trong tay có kiếm khí xuất hiện, kiếm khí bắn ra ngoài vô cùng xảo diệu, chốt cửa mở ra nhưng không bị hao tổn chút nào, nếu kiếm giả khác nhìn thấy chiêu thức này sẽ sợ hãi không nhỏ. Đây là trình độ khống chế kiếm khí kinh khủng cỡ nào? Làm được việc này không chỉ cần khống chế tinh chuẩn, còn cần kiếm khí đầy đủ cường đại và ý niệm tinh thần khủng bố, tuyệt đại đa số kiếm giả không thể làm được điểm này. Sau khi cửa mở ra, già trẻ Âu gia có chút tâm thần bất định, bọn họ hít sâu một hơi sau đó bước vào gian phòng gặp Sở Mộ. - Đa tạ các hạ xuất thủ cứu giúp. Âu lão gia tử vừa vào cửa liền xoay người cúi đầu thi lễ với Sở Mộ, thiếu niên Âu gia trực tiếp quỳ xuống dập đầu, ân cứu mạng chẳng khác gì ơn tái tạo. - Đứng lên đi, không nghĩ tới lại gặp các ngươi ở nơi này. Sở Mộ cười nói. Âu lão gia tử và thiếu niên Âu gia lập tức giật mình, nghe ý Sở Mộ, chẳng lẽ hắn gặp hai người bọn họ rồi? Trong mắt Âu lão gia tử xuất hiện thần thái kích động, bộ dạng có phần không dám khẳng định:  - Ngươi là... Hai mắt thiếu niên Âu gia cũng tỏa sáng, bởi vì hắn cũng nghĩ đến cái gì. - Là ta. Sở Mộ gật gật đầu thừa nhận. - Thật sự là ngài. Âu lão gia từ xưng hô Sở Mộ là “Ngươi” biến thành “Ngài “, biến hóa như vậy cũng có thể nhận ra hắn cảm kích và tôn kính Sở Mộ cỡ nào. Hai lần, ông cháu bọn họ được Sở Mộ cứu hai lần, hơn nữa biết được Sở Mộ là người lần trước nên bọn hộ yên lòng. - Ngồi đi. Sở Mộ nói. Ông cháu Âu gia ngồi xuống ghế, Sở Mộ hỏi thăm bọn họ chuyện xảy ra sau đó. Thì ra ông cháu bọn họ vẫn đi theo Sở Mộ tới thành Hám Yêu, chỉ có điều tốc độ của Sở Mộ quá nhanh, bọn họ bị thương nên đi rất chậm, hơn nữa bị Hồng Y Hội đuổi bắt cho nên không thể không cẩn thận. Cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi Hồng Y Hội đuổi bắt, rơi vào trong tay thành viên Hồng Y Hội sua đó đưa đến thành Hám Yêu, vốn tuyệt vọng nhưng không ngờ trùng hợp gặp được Sở Mộ, lại được Sở Mộ cứu.