[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 86 : Con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Ngày đăng: 01:02 22/08/19

- Khẩu xuất cuồng ngôn. Sở Thiên quát, hai tay cầm kiếm giơ lên. Một kiếm lực mạnh mẽ chém tới, khí thế kinh người, hình như muốn bổ cả ngọn núi lớn ra. Trên mặt Vương Kỳ hiện lên một sự khinh thường. Hắn xuất kiếm như gió, kiếm ảnh vô số. Có thể thấy kiếm ảnh rõ ràng nhanh hơn dày đặc hơn so với vừa rồi. Leng keng. Tiếng kim loại va chạm liền vang lên. Từng kiếm từng kiếm chém về phía kiếm của Sở Thiên, đánh lệch kiếm của Sở Thiên. Tiếp đó, lại từng kiếm từng kiếm đâm về phía Sở Thiên. Sở Thiên biến sắc, vội vàng vận dụng kiếm thức, thuận thế từ dưới đi lên đồng dạng vòng qua, ngăn cản kiếm của Vương Kỳ. Một kiếm phản kích, thân ảnh Vương Kỳ như múa, xuất hiện mấy thân ảnh trùng lặp. Hơn mười kiếm ảnh từ ba phía trái, giữa, phải, toàn bộ đều tấn công về phía Sở Thiên. Sở Thiên nhất thời luống cuống tay chân, liên tục vung kiếm chống đỡ, đã rơi vào thế bị động. - Nhanh vung kiếm lên. Trong đám người, Sở Hồng âm thầm sốt ruột hô lên: - Quá chậm. Tất cả mọi người đã nhìn ra, luận về kiếm thuật, Sở Thiên sẽ không kém hơn Vương Kỳ. Chí ít hai bên phải đấu hơn mấy trăm ngàn chiêu mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng sau khi Vương Kỳ thi triển ra bí pháp Tật Phong Kiếm Quyết, tốc độ xuất kiếm nhanh hơn, di chuyển như bình thường, đã cao hơn Sở Thiên không chỉ một bậc. Chỉ ngắn ngủi mấy kiếm, Sở Thiên đã rơi vào hoàn cảnh xấu. Cắn răng một cái, hai tay Sở Thiên cầm kiếm, từng kiếm chém ra, quét ngang, mở rộng phạm vi, dũng mãnh vô cùng, cuối cùng ép Vương Kỳ lui lại một chút. - Tốt. Đánh bại hắn, Sở Thiên ca. - Đánh bay hắn, để hắn biết sự lợi hại của con cháu Sở gia chúng ta. Đám con cháu Sở gia đều nắm chặt nắm đấm, quát to lên. Nhưng Sở Mộ cùng số ít người lại nhìn ra được, Sở Thiên bị thua chỉ là vấn đề thời gian. - Đánh bại ta sao? Suy nghĩ kỳ lạ. Bại cho ta. Vương Kỳ lạnh lùng cười, từng bước tiến về phía trước, Giống như thuận gió, tránh kiếm của Sở Thiên, xuất hiện ở bên cạnh người Sở Thiên. Kiếm quang tập kích xung quanh, kiếm ảnh ngang dọc, trực tiếp bao chùm lấy Sở Thiên. - Thất bại. Sở Mộ thầm nghĩ. Quả nhiên, chỉ thấy sau khi kiếm ảnh biến mất, kiếm của Vương Kỳ đã đặt ở trên cổ Sở Thiên. Sắc mặt Sở Thiên tới đổi lui, cuối cùng có chút cụt hứng, nói: - Ngươi thắng. Khóe miệng Vương Kỳ cong lên, lộ ra một nụ cười tự đắc. Hắn thu hồi kiếm, kéo ra mấy đóa kiếm hoa, dừng Tật Phong Kiếm Quyết, nhìn về phía đám con cháu Sở Mộ, nói: - Còn có ai nguyện ý chỉ giáo? Con cháu Sở gia, sẽ không chỉ có một Sở Thiên chứ? Đám con cháu Sở Mộ trong lòng thầm tức giận, lại không có người nào dám đứng ra. Tu vi của bọn họ quá thấp. Vừa rồi đã nhìn thấy rõ thực lực của Vương Kỳ, bọn họ hiểu rất rõ mình không phải là đối thủ. Cho nên, tuy rằng tức giận, bọn họ cũng không dám đi ra, tự rước lấy nhục. - Vương Nhật Côn, hôm nay là đại thọ của gia phụ, các người ầm ĩ như vậy cũng đủ rồi chứ! Sở Hành Không nhíu mày, nói. - Ầm ĩ sao? Sở huynh nói lời này là không đúng. Đây chẳng qua là thiếu niên đồng lứa của hai nhà Sở Vương cùng luận bàn mà thôi. Đồng thời, Vương mỗ tới đưa lễ mừng thọ cho Sở lão gia tử. Lẽ nào Sở huynh cảm thấy phần lễ mừng thọ này không đủ phân lượng hay sao? Vương Nhật Côn giả vờ không hiểu, nói. - Ha ha ha ha. . . Hiền chất có lòng, đây là món quà mừng thọ đặc biệt nhất mà lão phu nhận được, lão phu thu nhận. Đột nhiên, một tiếng cười già nua lại trung khí mười phần từ trong đại sảnh truyền đến. Mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một lão già cường tráng cao lớn vai dày rộng, bước tới. Lão già này tóc nơi thái dương trắng bệch, mặt lộ hồng quang, khí huyết tràn đầy, long hành hổ bộ. Trên mặt có một loại uy nghiêm kinh người, giống như mãnh hổ xuống núi, uy thế lẫm liệt. - Sở lão gia tử. . . Rất nhiều người vội vàng hành kiếm lễ vãn bối, đặc biệt cung kính. Lão gia chủ Sở gia... Sở Đương Hùng, năm đó uy phong vô cùng, không ai bì nổi, được gọi là mãnh hổ Sở gia. Bên trong Khai Dương Thành, cho dù là ai đều phải nhường hắn ba phần. - Ra mắt lão gia tử. Lâm Phi Hổ vội vàng làm kiếm lễ vãn bối. Vương Nhật Côn cho dù là tới khiêu khích, lúc nhìn thấy Sở Đương Hùng, trên mặt cũng hiện lên một phần mất tự nhiên, làm kiếm lễ vãn bối. - Được, lão phu đặc biệt cảm ơn các vị đã đến đây. Sở Đương Hùng nói xong, chợt nhìn về phía Vương Kỳ. Tinh quang nội liễm kia khiến Vương Kỳ biến sắc, toàn thân không được tự nhiên: - Không tệ. Thật sự là nhân trung long phượng, Vương gia có người kế tục. Con cháu Sở gia chúng ta cũng không cần bị coi thường. Tất cả đều có thể ra tay xin chỉ dạy. Thắng bại là là chuyện thường của kiếm giả. Thua, không mất mặt. Sở Mộ âm thầm ủng hộ. Sở lão gia tử này quả nhiên không tầm thường. Vừa ra trận, khí thế kinh người, trấn trụ toàn trường. Một câu nói ra, cũng hóa giải được nỗi xấu hổ bị đánh bại của Sở Thiên, bỏ đi nghi ngờ và sợ hãi trong lòng đám con cháu Sở gia. - Ta tới. Đột nhiên, một giọng nữ vang lên. Sở Hồng bước ra ngoài, liếc mắt nhìn Sở Thiên, lại nhìn về phía Vương Kỳ: - Sở Hồng của Sở gia, kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ, ta tới để cho ngươi biết Sở gia ta không chỉ có một Sở Thiên. Sở Hồng là nghĩ như vậy. Kiếm thuật của Vương Kỳ vừa nhìn cũng biết là lấy tốc độ làm chủ, đồng thời kiếm đi lệch. Sở Thiên lại là đường đường chính chính. Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau. Kiếm thuật của bản thân Sở Hồng lại lấy kỳ và biến là chính. Nàng tin tưởng khi mình thi triển ra, có thể thắng được Vương Kỳ. - Sở Hồng tỷ nỗ lực lên. - Sở Hồng tỷ phát uy, đánh bại hắn, cho hắn biết thế nào là lợi hại. Sở Hồng ở trong Sở gia cũng rất có nhân khí. Bản thân nàng lại xinh đẹp. Thiên phú tốt, tu vi cao, kiếm thuật tinh tế. - A, dáng vẻ không tệ. Chỉ là không biết kiếm thuật thế nào. Vương Kỳ ngả ngớn nói, còn huýt sáo một cái, khiến Sở Hồng thầm giận. Đám con cháu Sở gia cũng đều tức giận. Chợt Vương Kỳ lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, kình phong tập kích. - Nếm thử Bách Hoa Kiếm Thuật của ta. Sở Hồng khẽ kêu lên. Nàng bái nhập chính là kiếm phái trung phẩm Bách Hoa Kiếm Phái. Nàng vừa ra tay, mọi người dường như nhìn thấy được nhiều đóa hoa tươi xuất hiện. - Có chút thú vị. Hi vọng nàng có thể đánh thêm với ta mấy chiêu. Vương Kỳ ngạo nghễ nói, sau đó liền xuất kiếm. Kiếm nhanh hơn, góc độ càng xảo quyệt hơn. Một kiếm phá rơi một đóa hoa. Tiếp theo, hắn đâm về phía Sở Hồng. - Kiếm thật nhanh! Sở Hồng kinh hãi. Vừa rồi ở ngoài nhìn, nàng cảm thấy Sở Thiên phản ứng quá chậm, khiến cho nàng âm thầm sốt ruột, hận không thể một bước đá văng Sở Thiên ra, nàng thay thế vào. Nhưng thời điểm tự mình lĩnh hội, nàng mới biết được, kiếm của đối phương thực sự rất nhanh. Nhanh tới mức khiến mình khó có thể phản ứng kịp. Sở Hồng cắn răng một cái, vội vàng vung Bách Luyện Kiếm lên. Rất nhiều đóa kiếm hoa phóng ra, giống như trăm hoa xuất hiện vậy.