[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 867 : Di dích Kiếm Thánh. (Hạ)
Ngày đăng: 01:10 22/08/19
Trong tất cả người trẻ tuổi có mặt thì xuất sắc nhất là nhị thiếu gia của Kinh gia, Kinh Vô Mệnh, gã hai tay ôm kiếm trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
Thân Đồ Vô Địch thì thậm chí không vào hàng tốp mười thanh niên kiệt xuất, Long Thiên Sơn của Long gia càng khỏi phải nói, kém xa lắc.
Trưởng lão Kinh gia dứt lời, hai lão nhân khác bước ra từ hai thế gia, lấy ra thanh tiểu kiếm, bắt đầu rót kiếm nguyên vào.
Ba thanh tiểu kiếm bay lên trời, hóa thành ba luồng sáng bắn tới trước, tốc độ nhanh đến khó tin.
- Đuổi theo!
Đám Kiếm Giả lập tức bay theo ba luồng sáng.
Phủ Tử Thiên có tám quận, ba gia tộc lớn của mỗi quận mới có tư cách biết tin tức và cùng nắm giữ, tránh cho lộ tin ra ngoài. Lúc này hai mươi bốn gia tộc xuất sắc nhất phủ Tử Thiên nhanh chóng hành động, theo gia tộc khác nhau chia ra trận doanh khác tụ hợp lại với nhau.
Càng tiến lên trước vào sâu trong Tam U cốc thì tia sáng càng tối, bắt đầu ảnh hưởng tầm mắt các Kiếm Giả làm phạm vi rút nhỏ nhiều.
Các Kiếm Giả ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, tuy có một phần được thổi phồng lên thùng rỗng kêu to, thực lực thật sự thì không bằng Nguyên Cực cảnh chính thức nhưng vẫn có thực lực chỉ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh mới có.
Tia sáng nơi này mờ tối ảnh hưởng được thị lực của Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, Sở Mộ cảm giác trong không khí trôi nổi vật chất bí ẩn, khiến hắn cảnh giác cao độ.
Càng vào sâu không chỉ không gian tối tăm mà phạm vi cũng nhỏ dần, cảm giác bức bối lan tràn, hít thở nặng nhọc.
Thanh âm vang lên:
- Đã đến!
Mọi người dừng bước, ba luồng sáng bắn vào bóng tối mất hút. Đằng trước khuếch tán tia sáng tựa sóng nước.
Trưởng lão Kinh gia chỉ vào tia sáng âm u phía trước, nói:
- Nơi này là lối vào di tích Kiếm Thánh.
Trưởng lão Kinh gia nhìn bên Kinh Vô Mệnh, cung kính nói:
- Thiếu chủ, chúng ta có thể đi vào.
Kinh Vô Mệnh mở mắt ra, giọng nói trong veo như suối:
- Đi!
Kinh Vô Mệnh không thèm nhìn mọi người, trực tiếp bay thẳng vào trong. Người Kinh gia vào theo.
Lại một thế gia hành động:
- Chúng ta cũng đi!
- Đi!
Lần lượt có Kiếm Giả của các gia tộc đi vào tia sáng âm u như sóng gợn.
Giọng Long Thiên Sơn qua kiếm khí truyền vào lỗ tai Sở Mộ:
- Ngươi tốt nhất là luôn đi cùng người Thân Đồ gia, nếu đi lẻ sẽ là ngày chết của ngươi!
Sau đó Long Thiên Sơn và người Long gia đi vào di tích Kiếm Thánh, biến mất như bị hắc ám nuốt mất.
Thân Đồ Cuồng Sa nói:
- Chúng ta cũng đi vào.
Thân Đồ gia, bao gồm Sở Mộ có tổng cộng mười người lần lượt vào tia sáng sóng nước âm u.
Một trưởng lão kinh kêu:
- Có chuyện gì thế này?
Trưởng lão khác tràn ngập khủng hoảng hét lên:
- Kiếm nguyên . . . kiếm nguyên của ta đâu!?
Thân Đồ Cuồng Sa xoe tròn mắt:
- Kiếm nguyên . . . bị giam cầm.
Sở Mộ cũng phát hiện Thiên Hoang kiếm nguyên của mình biến mất, nội thị vẫn thấy Thiên Hoang kiếm nguyên nằm trong đan điền nhưng không cảm giác được nó, liên kết ý niệm và kiếm nguyên bị lực lượng bí ẩn cắt đứt.
- Kiếm ý . . . kiếm ý của ta cũng bị giam cầm.
- Không chỉ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa cũng bị luôn!
- Tức là kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa của chúng ta đều bị giam cầm.
Thân Đồ Cuồng Sa lấy lại bình tĩnh, phân tích:
- Chúng ta bị giam cầm, những người khác cũng vậy, chắc là quy tắc của đối phương. Thế thì tu vi, đẳng cấp lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều không có đất dùng võ tại đây, mọi người chỉ có thể dựa vào thân thể và kiếm thuật khổ luyện.
Thân Đồ Vô Địch nghe thế biểu tình kỳ dị nhìn Sở Mộ.
Thân Đồ Vô Địch thấy tận mắt kiếm thuật của Sở Mộ, còn đích thân lĩnh giáo kết quả bị một kiếm đánh bại. Thân Đồ Vô Địch biết đó chưa phải là kiếm thuật thật sự của Sở Mộ, vì Dương Vô Địch cũng bị hắn một kiếm đánh bại.
Cho đến bây giờ Thân Đồ Vô Địch chưa thấy ai thắng Sở Mộ về mặt kiếm thuật, có lẽ có nhưng sẽ không nhiều người, không chừng trong tất cả Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh chỉ có Sở Mộ chiếm ưu thế siêu lớn.
Sở Mộ vốn chỉ có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, kiếm ý dường như là năm thành mốt, lực lượng áo nghĩa chỉ lĩnh ngộ ba thành. Lứa tuổi như Sở Mộ được thành tích thế này đã là siêu thiên tài, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm như Long Nhất cũng không đánh lại hắn.
Nhưng thực lực của Long Linh trên Long Nhất, trên gấp vô số lần, Sở Mộ không thể nào đánh lại gã. Chuyến đi này có mười mấy hai mươi Kiếm Giả mạnh hơn Long Linh, có thể nói thực lực của Sở Mộ chỉ cỡ trung đẳng.
Nhưng hiện tại đám Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh bị giam cầm kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ tranh cao thấp về cơ thể và kiếm thuật, Sở Mộ nhảy vọt lên tầng lớp cao đẳng.
Thân Đồ Vô Địch cực kỳ hâm mộ, nhưng gã không biết thân thể của Sở Mộ không phải Nguyên Cực cảnh bình thường mà là Thiên Hoang kiếm thể. Độ mạnh của Thiên Hoang kiếm thể hơn cơ thể Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường gấp mười lần.
Tức là trong di tích Kiếm Thánh độ mạnh cơ thể là một ưu thế, tạo nghệ kiếm thuật cao thấp là ưu thế khác, Sở Mộ chiếm cả hai.
Sở Mộ cười thầm trong bụng:
- Chuyến này vui rồi. Long gia, ta thật muốn xen khi các ngươi gặp ta thì đối phó ta thế nào.
Chuyển biến này khiến Sở Mộ thấy rất thú vị, trong lòng vốn bức bối nhưng giờ thì nhẹ nhàng rất nhiều, tràn đầy tự tin.
Hết thảy đến từ kiếm thuật đáng sợ của Sở Mộ.
Thân Đồ Cuồng Sa nói:
- Sở trưởng lão đã quyết định hành động đơn độc thì ta không ngăn cản, nhưng nhớ cẩn thận.
Thân Đồ Vô Địch đấm nhẹ vai Sở Mộ, cười nói:
- Hy vọng Sở huynh có thu hoạch lớn.
Sở Mộ mỉm cười vẫy tay:
- Hẹn gặp lại.
Sở Mộ xoay người đi hướng khác.
Thân Đồ Vô Địch nhìn bóng lưng Sở Mộ tiêu sái rời đi, gã bỗng hơi hâm mộ. Một người một kiếm xông di tích Kiếm Thánh, khoái ý ân cừu thỏa thích biết bao, tiêu sái hết sức, tự do tự tại. Tiếc rằng Thân Đồ Vô Địch không có năng lực này
***
Kinh Vô Mệnh Kinh gia lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đừng đi theo ta.
Kinh Vô Mệnh ôm kiếm rời khỏi đoàn người Kinh gia.
***
Có tiếng cười to:
- Ha ha ha! Tốt quá, tại đây kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều bị giam cầm, có ai đánh lại ta!
Một thanh niên khiêng hai thanh trường kiếm bước ra từ bóng tối, khuôn mặt cuồng ngạo.
***
Quy tắc của di tích Kiếm Thánh khiến một số Kiếm Giả tự tin vào thân thể, kiếm thuật của mình đều tách khỏi đoàn người, hành động riêng lẻ.
Một người lang bạt thì thu hoạch được gì đều thuộc về mình, cũng gay cấn hơn.