[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 974 : Thiên Hạ vô song. (Hạ)
Ngày đăng: 01:11 22/08/19
Ngẫm lại, Sở Mộ cảm thấy chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với hắn. Tất cả mọi người không phải là kẻ ngu, nhất định sẽ có nghi hoặc như vậy. Nếu như chơi âm mưu gì, nhất định sẽ có người nhìn thấu và ngăn cản. Dù sao Bách Thánh minh có một trăm vị Kiếm Thánh tồn tại, không phải là ăn chay.
Huống chi Thiên Hạ Vô song Kiếm Tôn hội lại là thịnh hội do Bách Thánh Miih khởi xướng, tổ chức.
- Còn có một năm bốn tháng nữa. Ta nên bế quan tiềm tu một năm, sau đó lại chạy tới Bách Thánh sơn.
Sở Mộ thầm nghĩ, quay người rời khỏi Tây Nam phân điện.
Diêm Cửu U thấy Sở Mộ rời đi, cũng nhanh chóng đi ra khỏi Tây Nam phân điện. Những Kiếm giả khác cũng lục tục rời đi.
- Đợi một chút.
Ngoài Tây Nam phân điện, Sở Mộ vừa mới đằng không bay lên, thanh âm của Diêm Cửu U truyefn tới, hắn cũng bay lên trên không trung, đuổi theo Sở Mộ.
- Sở Mộ, chiến với ta một trận.
Đây là tâm nguyện của Diêm Cửu U, cũng là một loại chấp niệm.
- Sao không đợi tới lúc Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội?
Sở Mộ quay người, lạnh nhạt nói.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn này để sau đi.
Diêm Cử U nói, rút kiếm ra, khí thế âm hàn, lạnh lẽo tăng vọt, như là thủy triều mãnh liệt, sóng cả trùng trùng điệp điệp phóng tới Sở Mộ. Sau lưng Diêm Cửu U mơ hồ hiện lên một dòng sông màu vàng, âm hàn, lạnh như băng, phảng phất như bên trong có vô số vong hồn kêu rên, lại dường như có vô số xương trắng chìm nổi.
- Kiếm đạo hiện hình.
Những Kiếm giả khác nhìn thấy vậy, lập tức kinh ngạc vô cùng.
- Ồ? Kẻ này không ngờ lại nắm giữ Hoàng Tuyền kiếm đạo tới tình trạng này. Kiếm đạo hiện hình, mặc dù chỉ mới vào, nhưng mà bằng vào tuổi tác như vậy đủ để nói rõ thiên phú hắn không tầm thường.
Điện chủ Tây Nam phân điện đứng ở cửa đại điện nhìn một lát, sợ hãi than một tiếng.
KIếm đạo hiện hình là một tiêu chí tầng thứ nhất của kiếm đạo, chỉ có lĩnh ngộ kiếm đạo truyền thừa tới trình độ nhất định mới có thể làm được kiếm đạo hiện hình. Đồng thời cũng chứng minh kiếm giả này trên kiếm đạo truyền thừa của mình đã chính thức bước vào giai đoạn nhập môn.
Rất nhiều Kiếm giả sau khi truyền thừa kiếm đạo cả đời đều không làm được kiếm đạo hiện hình. Diêm Cửu U trẻ tuổi như vậy đã làm được, khó trách điện chủ Tây Nam phân điện lại cảm thấy sợ hãi thán phục.
Vẻ mặt Sở Mộ ngưng trọng, kiếm đạo hiện hình mang tới cho hắn một loại áp lực.
- Tiếp kiếp.
Diêm Cửu U quát khẽ một tiếng, kéo lê một kiếm, nước hoàng tuyền sau lưng nhanh chóng chảy xuôi, phảng phất như dung nhập vào trong kiếm, phóng tới Sở Mộ.
- Trảm Nguyệt.
Trong lòng thầm quát một tiếng chói tai, Sở Mộ đánh ra một kiếm.
Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt giống như kim loại phá không, chém về phía nước hoàng tuyền, tiếng ào ào vang lên. Nước hoàng tuyền bao phủ đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia, mà đạo kiếm quang màu vàng nhạt thì phá vỡ hoàng tuyền, xé rách nó ra, đánh thẳng về phía Diêm Cửu U.
Hoàng tuyền chi thủy ẩn chứa lực lượng đáng sợ, lại khiến cho đạo kiếm quang màu vàng này không ngừng tiêu hao, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng khi đánh tới trước mặt Diêm Cửu U bị một kiếm của Diêm Cửu U đánh nát một cách đơn giản. Mà Hoàng tuyền chi thủy dưới đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia xé rách cũng mất đi lực lượng, không có cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Sở Mộ.
- Lần này ta chỉ ra một kiếm này.
Diêm Cửu U thu kiếm vào vỏ, nói:
- Trên Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, hi vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.
Nói xong, Diêm Cửu U quay người về một hướng khác trong không trung, ngự không phi hành rời đi.
- Kiếm đạo cường hãn.
Nhìn bóng lưng Diêu Cửu U rời đi, Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Nghe nói truyền thừai kếm đạo chỉ có lúc đạt tới kiếm đạo hiện hình mới có thể phát huy ra uy lực chính thức. Trước đó, uy lực cũng khôn quá cường đại.
Một kiếm vừa rồi Sở Mộ biết rõ Diêm Cửu U cũng không dùng thực lực chân chính. Cũng giống vậy, Sở Mộ cũng không có xuất ra thực lực chân chính. Trảm Nguyệt vừa rồi chẳng qua chỉ là một chiêu uy lực nhỏ nhất trong các kiếm kỹ của hắn mà thôi.
Một kiếm kia chẳng qua là Diêm Cửu U và Sở Mộ thăm dò lẫn nhau.
- Thiên Hạ Vô Song kiếm tôn hội sẽ tái chiến.
Sở Mộ lầm bầm nói một câu, quay người ngự không phi hành, nhanh chóng rời đi.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội ta cũng nhất định phải tham dự.
Những Kiếm giả khác cũng có suy nghĩ như vậy, nắm chặt tay, tỏ rõ quyết tâm của mình.
Chỉ là khi bọn hắn nghĩ tới Sở Mộ và Diêm Cửu U không khỏi cảm thấy nhụt chí, dường như không có gì có thể so sánh với bọn họ.
Bất quá thời gian còn có hơn một năm, có lẽ trong thời gian hơn một năm kế tiếp bọn hắn có thể đột nhiên tăng tiến cũng không biết chừng. Trung ương Chủ Kiếm vực này khắp nơi đều có cơ duyên, kỳ ngộ.
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số Kiếm Tôn, khiến cho tim bọn hắn đập nhanh.
Hết thảy chỉ chờ một năm bốn tháng sau công bố, khi đó ai mới chính thức là Thiên Hạ vô song?
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, Kiếm giả biết cũng không nhiều. Bởi vì phải trở thành Kiếm Tôn mới có tư cách biết, hoặc là những cường giả kiếm đạo vượt qua Kiếm Tôn.
Cổ Kiếm đại lục có rất nhiều Kiếm Tôn, mà khi bọn hắn biết được Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, đại bộ phận Kiếm Tôn bắt đầu bế quan, một số nhỏ Kiếm Tôn thì tiến vào một ít cấm địa, hiểm địa thăm dò, nhìn xem có thể đụng phải kỳ ngộ, cơ duyên hay không, có đạt được truyền thừa hay không. Bọn họ muốn tăng thực lực lên, muốn ở trên Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội bỗng nhiên nổi tiếng.
Sở Mộ một đường phi hành, hắn không môn không phái, phải dựa vào chính bản thân mình tìm một nơi bế quan thích hợp.
Ước chừng tốn mấy ngày, Sở Mộ tìm được một chỗ bế quan có chút phù hợp.
Đây là một ngọn núi cao, có một sườn đồi, ước chừng mấy trăm trượng vuông. Quanh thân sườn đồi này có một cây tùng cổ xưa, tang thương, từ trên sườn đồi mọc ngang ra ngoài, đón gió mà lớn. Mảnh sườn đồi này khiến cho Sở Mộ nhớ tới đoạn thời gian tu luyện ở Thanh Phong kiếm phái.
Cũng sườn đồi, cũng cây tùng, sao mà lại giống như vậy? Chỉ có điều nơi này so với Thanh Lan sơn kia còn rộng lớn hơn, cũng càng thêm kín đáo hơn một ít, ít ai lui tới.
Sở Mộ hơi cải tạo một phen, trên vách núi đá mở ra một động phủ để bình thường hắn ở lại.
Dưới sườn đồi là một biển mây mênh mông
Sở Mộ đừng ở trên sườn, mặt nhìn về phía biển mây, có ánh trời chiều chiếu xuống, ánh sáng như nhuộm màu cho biển mây. Một mảnh màu vàng hồng tràn ngập, giống như nhuốm máu vậy...