Kiếm Khí Trường Giang [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 3 : Hung Thủ và Vô Hình

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:



-Ngươi có nhớ một người?



Quản Bát Phương cười lớn, đáp:



- Lão Quản ta cả đời chỉ có người nhớ ta, ta không nhớ người.



Tả Khâu Siêu Nhiên nói:



- Người đó họ kép Tả Khâu, tên Đạo Đình.



Sắc mặt Quản Bát Phương trầm xuống, lạnh lùng hỏi:



-Là gì của ngươi?



Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:



-Chính là gia phụ.



Quản Bát Phương quát:



-Hắn đang ở đâu?



Tả Khâu Siêu Nhiên nói:



- Lão nhân gia người có bảo ta, mười năm trước người thả mất một kẻ không nên thả, bây giờ nếu kẻ đó vẫn còn tác ác đa đoan thì thuận tiện cắt đầu hắn xuống. Xem ra, chuyện này không cần lão nhân gia người phải động tay rồi.



Quản Bát Phương bật cười sằng sặc, nói:



- Tên nhóc con, ngươi có giỏi thì tới mà cắt!



Kim cương xử dài trượng hai vung lên phát ra tiếng ù ù, Tả Khâu Siêu Nhiên đột nhiên xông tới, mỗi chiêu mỗi thức đều đánh về phía kim cương xử, ngược lại, không hề tấn công Quản Bát Phương.



Quản Bát Phương lại cực kỳ chật vật, tránh đông né tây, giống như chỉ sợ đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên sẽ bắt trúng kim cương xử.



Mười năm trước, hắn sở dĩ bại dưới tay Tả Khâu Đạo Đình là vì Tả Khâu Đạo Đình dùng Triền ti cầm nã thủ bắt lấy kim cương xử, dùng Lục dương Kim cương thủ chấn gãy, Quản Bát Phương lập tức thất bại thảm hại.



Đến bây giờ, Quản Bát Phương tiên cơ mất sạch, biến thành bị Tả Khâu Siêu Nhiên áp chế mọi chỗ.



Xứng Thiên Kim cười hề hề đột nhiên nói:



- Phó gia, ngài tới rồi.



Ánh mắt nhìn thẳng ra sau lưng Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy vừa quay người đột nhiên nghe thấy sau lưng nổi lên tiếng gió mãnh liệt.



Cân sắt của Xứng Thiên Kim đánh tới như tia chớp.



Tiêu Thu Thủy không quay người, trở tay đâm lại.



Cân sắt của Xứng Thiên Kim không dài bằng kiếm, vì thế hắn bổ nhào người xuống, lộn ra xa.



Đặng Ngọc Hàm hô lên:



- Đừng chạy.



Đang định xuất kiếm, đột nhiên bốn tên chưởng quỹ, bốn thanh khoái đao chém về phía hắn.



Đặng Ngọc Hàm không ngờ lại chẳng thèm chớp mắt, lao thẳng tới.



Hắn đâm một kiếm trúng bụng một người, thân thể người đó đổ xuống, hắn đưa tay kéo mạnh, cái xác liền thay hắn đỡ trọn ba đao.



Hắn bước chéo chân, xoay người, kiếm cũng không kịp rút ra, mũi kiếm lộ ra sau lưng người kia khoảng hơn một thước, đâm trúng ngực một người khác, sau đó trở thân, đánh bay một người nữa.



Lúc này, tên còn lại vung đao chém tới, Đặng Ngọc Hàm rút kiếm, quay người đâm lại.



Kiếm ra sau mà tới trước.



Đao của người kia mới chém vào vai phải Đặng Ngọc Hàm được hai phân, kiếm của Đặng Ngọc Hàm đã xuyên vào yết hầu hắn bảy phân, roạt một tiếng, sau gáy lộ ra một mũi kiếm nhọn.



Hải Nam kiếm phải luôn sử dụng chiêu thức liều mạng.



Tên cuối cùng vừa bị đánh văng đi, bây giờ đơn giản là sợ đến phát điên.



Loại kiếm thuật này cay độc cùng cực, hoàn toàn tương phản với Hoán Hoa kiếm phái.



Tiêu Thu Thủy nếu quay người lại thì sẽ không đuổi kịp Xứng Thiên Kim nữa.



Nhưng hắn lùi ra sau cực nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt Xứng Thiên Kim, không quay người đã phát kiếm.



Kiếm sau tiếp kiếm trước, giống như trường giang đại hà, mưa xuống hồ sen.



Xứng Thiên Kim đón đỡ mười hai kiếm, chỉ có thể nghĩ sau lưng Tiêu Thu thủy có một đôi mắt khác.



Khi tiếp đến kiếm thứ hai mươi tư thì hắn nhận thấy cứ đánh tiếp thế này cũng không phải là cách tốt, càng huống chi Đặng Ngọc Hàng ở bên kia đã giết chết ba tên chưởng quỹ, tên còn lại sớm đã sợ đến không dám động thủ nữa rồi.



Xứng Thiên Kim vung tay lên, chiếc cân lập tức bắn ra.



Tiêu Thu Thủy xoay người lại, tay trái bắt lấy cân.



Xứng Thiên Kim nhân cơ hội nhảy lên, vượt qua quầy, mắt thấy sắp sửa tiến vào bên trong thì Đường Nhu đột nhiên vỗ một chưởng lên mặt quầy, một thứ trên quầy bay lên, bắn trúng người Xứng Thiên Kim, hắn liền rơi xuống, ôm lấy mặt quầy thở dốc.



Viên thiết tật lê còn lại trên quầy đã biến mất.



Đường Nhu bình thản nói:



- Ta nói rồi, viên này là để dành cho ngươi.



Xứng Thiên Kim nghe xong câu đó liền phát ra một tiếng gào thảm kinh thiên động địa, sau đó mới ngã xuống.



Xứng Thiên Kim vừa chết, tâm lý Quản Bát Phương lập tức rối loạn.



Tả Khâu Siêu Nhiên đã từ đổi từ Thái Sơn toái thạch cầm nã thủ trong Tiên thiên cầm nã thủ pháp thành Tiểu đại sơn cầm nã thủ pháp để đối phó với kim cương xử của Quản Bát Phương.



Quản Bát Phương gạt phải đỡ trái, khó mà ứng phó. Đột nhiên Tả Khâu Siêu Nhiên bỗng đổi chiêu thức, sử dụng Võ Đang phân các pháp huyệt cầm nã thủ, nhảy vọt lên, bắt lấy cổ Quản Bát Phương.



Quản Bát Phương cả kinh, xoay tay quét ngang kim cương xử đánh ra.



Tả Khâu Siêu Nhiên chợt bũng người nhảy ra xa.



Chát một tiếng, Quản Bát Phương không kịp thu thế, đánh thẳng một xử vào giữa ngực mình, máu tươi bắn ra.



Mặt khác, cổ hắn đã bị Tả Khâu Siêu Nhiên vặn trật khớp, vì thế mặt quay ra sau, tai hướng ra trước, cực kỳ thống khổ, gầm thét giãy dụa điên cuồng.



Tiêu Thu thủy thở dài một tiếng nói:



- Kẻ này tuy làm nhiều chuyện xấu nhưng cũng cho hắn lên đường đi.



Nói đoạn, đâm ra một kiếm, xuyên thủng ngực Quản Bát Phương, tên này bấy giờ mới yên lặng.



Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:



- Kẻ này thích nhất là gian dâm thiếu nữ, nghĩ xem, thân thể to lớn khổng lồ của hắn, dùng trên người các cô gái thì là nỗi khổ bực nào.



Tiêu Thu Thủy trầm mặc.



Đám đại hán trong ngân trang vừa thấy thế bại đã sớm chạy trốn mất sạch, chỉ còn lại tên chưởng quỹ bị đánh thành thương, Đường Nhu hỏi:



- Là ai giết mấy người A Vượng thúc?
Nội lực thiếu niên giảm sút đi, Hổ trảo dần trở nên bế tắc, tấn công không hạ được Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy từ từ biến thủ thành công, đột nhiên chiêu thức biến đổi, không ngờ lại là Thiết tuyến quyền pháp chí cương chí cấp!



Thiết tuyến quyền pháp là một bộ quyền pháp con trưởng nhà họ Tiêu Tiêu Dịch Nhân tự sáng tạo ra, hoàn toàn khác biệt với nhu kình khoái lực thông thường của Tiêu gia, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, chưa xuất quyền đã phát lực, lực chưa tới kình đã sinh, là quyền pháp chí cương chí liệt!



Tiêu Thu Thủy chờ đến tận lúc này mới sử dụng Thiết tuyến quyền pháp, Hổ trảo quyền của thiếu niên kia đã là nỏ mạnh hết đã, dần dần chỉ có thể chống đỡ, không còn sức phản công nữa.



Qua thêm bốn mươi chiêu, đôi tay như tên bắn của Tiêu Thu Thủy lại đột ngột biến đổi, một chiêu Mãnh hổ hạ sơn đánh xuống, thiếu niên vội vàng ra chiêu Song hổ phách môn chặn lại, Tiêu thu thủy chuyển người ra chiêu Ngạ hổ cầm dương, thiếu niên liên tiếp lùi lại bảy bước, “roạt” một tiếng, vạt áo đã bị xé rách, trên vai lưu lại năm vết hổ cào.



Hai chiêu này của Tiêu Thu Thủy chính là Hổ trảo chính tông của Thiếu Lâm, không phải được danh sư chỉ điểm, chỉ là Tiêu Thu Thủy trời sinh tò mò, lại từ nhỏ thông minh cho nên sử ra cũng giống như khuôn đúc. Sau này khi Tiêu Tây Lâu đại thọ năm mươi tuổi, trong khách khứa tới chúc mừng có người ở núi Cố Quân, là để tử tục gia Thiếu Lâm, ra nhà sau tập võ bị Tiêu Thu Thủy nhìn lén được, liền để hắn học thành có đường có lối, chỉnh chu bài bản. Hai chiêu này sử ra khi thiếu niên lực cạn chiêu hết lập tức khiến hắn bị trúng đòn.



Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy cười nói:



- Hai chiêu Hổ trảo này của ta thế nào?



Thiếu niên cười lạnh đáp:



- Tất khá.



Vừa mới dứt lời hắn đã rút phắt kiếm lên, nhanh chóng đâm tới!



Tiêu Thu Thủy cả kinh, lăn người tránh qua một kiếm, rút kiếm mình lên, đâm chéo ra một kiếm. Đinh một tiếng, hai kiếm giao kích.



Hai người cùng hừ lạnh, kiếm trong tay tăng tốc. Lúc này sắc trời dần tối, hai người kiếm quang huy động, khiến cho cả tầng lầu sáng bừng lên vẻ sát phạt.



Hai người một công một thủ, một tiến một lui, càng đánh càng nhanh, kiếm qua kiếm lại cực kỳ đẹp mắt. Đường Nhu xem đến lông mày nhíu chặt, Tả Khâu Siêu Nhiên âm thầm lo lắng, chỉ có Đặng Ngọc Hàm cứ vừa vừa xem vừa hô “đáng tiếc”, giống như đang tiếc nuối người cầm kiếm không phải là hắn mà là người khác vậy.



Thiếu niên xuất kiếm tàn độc, kiếm pháp Tiêu Thu thủy phiêu hốt, vừa lực, hai người trao đổi hơn trăm kiếm, không ngờ vẫn không phân cao thấp.



Thiếu niên đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:



- Xem tuyệt chiêu của ta!



Vụt bắn kiếm khỏi tay, kiếm bay cực nhanh, không gì bì nổi. Mọi người không khỏi kêu lên thất thanh, Tiêu Thu Thủy chợt đánh vỏ kiếm ra, vừa khéo tiếp trụ một kiếm, thanh kiếm cắm tuột vào vỏ.



Hóa ra khi thiếu niên sử kiếm, trong tay đã không có vỏ, còn vỏ kiếm của Tiêu Thuy Thủy thì vẫn đang đeo bên hông.



Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy quát lớn:



- Đáp lễ tuyệt chiêu của ngươi.



Đột nhiên thân kiếm vỡ vụn, giống như mưa hoa. Mảnh kiếm bắn ra, thiếu niên không kịp chuẩn bị, chỉ đánh hạ được một nửa, nửa còn lại bắn trúng hết vào trên người, trên mặt hắn, thiếu niên lùi liền bảy tám bước, dựa lưng vào cột tuột người xuống.



Tả Khâu Siêu Nhiên buột miệng kêu lên:



- Hay cho chiêu Mãn thiên hoa vũ của Hoán Hoa kiếm phái.



Thiếu niên kia ngã xuống, Tiêu Thu Thủy lập tức không để ý gì hết, vội vàng lao tới đỡ lấy, miệng thở hồng hộc.



Hóa ra hai ngươi chiến đấu đã lâu, từ chưởng đến kiếm, đã vô cùng mệt mỏi, vừa rồi kiếm phong che lấp tiếng thở dốc nên mọi người mới đều phông phát hiện ra.



Tiêu Thu Thủy nâng thiếu niên dậy, trên người thiếu niên đầy vết máu, thở dốc nói:



- Kiếm... Kiếm pháp hay!



Tiêu Thu Thủy thống hận nói:



- Ta hại ngươi rồi, ta hại ngươi rồi.



Thiếu niên kia lại lộ ra một tia mỉm cười, nói:



- Không sao cả. Ta chết... Tâm phục.



Tiêu Thủy vẫn lặp lại:



- Ta hại ngươi rồi!



Thiếu niên hỏi:



- Tuyệt chiêu như vậy, ngươi tổng cộng có mấy... chiêu?



Tiêu Thu Thủy thở dài nói:



- Ba chiêu. Nhưng một khi sử ra, sống chết ta cũng không khống chế được.



Thiếu niên nghi hoặc hỏi:



- Vừa rồi... chỉ là ... một trong... số đó?



Tiêu Thu Thủy gật đầu nói:



- Ta đánh đến gấp, không nhịn được nữa.



Thiếu niên cười thảm đáp:



- Ta cũng dùng mất, có điều chỉ có một chiêu.



Tiêu Thu thủy an ủi nói:



- Chiêu đó của ngươi, ta thiếu chút nữa là không tránh được!



Thiếu niên quật cười nói:



- Đúng... Vận khí ngươi rất tốt.



Đột nhiên thân thể hắn cứng lại, mồ hôi đổ ầm ầm, cắn răng cố gắng chịu đựng một chốc, nói:



- Ta chết trên tay ngươi, không có gì oán thán. Ngươi có gì muốn hỏi ta không?



Tiêu Thu Thủy giọng hối hận, đáp:



- Không, không, ngươi không cần nói gì cả, ngươi không cần nói gì cả.



Thiếu niên cười thảm nói:



- Không, là ta nguyện ý trả lời ngươi. Ta cả đời làm Hung Thủ, không thể không lệnh của người khác mà giết người, giết đến chính mình cũng... Cũng chai lỳ rồi. Không biết... Không biết... có bao nhiêu người... cũng... cũng giống như ta, ai....



Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:



- Chỉ cần ngươi có quyết tâm thay đổi là nhất định có thể thay đổi.



Thiếu niên lắc lắc đầu nói:



- Quyền Lực bang nào có, nào có dễ dàng... A... Ta không xong rồi... Ta cho ngươi biết... Thiết oản thần ma... Hiện tại đang ở Cự thạch hành than... Chờ tin... Chờ tin giết người... của... ta...



Hắn bỗng thở gấp một chặp, Tả Khâu Siêu Nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng hỏi:



- Ai là Vô Hình?



Thiếu niên hai mắt trợn trừng, đã tuyệt khí.



Tiêu Thu Thủy ngây ngốc hồi lâu, thật lâu sau mới từ từ buông tay, đặt thiếu niên nằm xuống đất. Hắn và Hung Thủ liên tiếp so tài, vì thế mà sinh ý anh hùng trọng anh hùng.



Tiêu Thu thủy chậm rãi đứng dậy, giờ mới biết hoàng hồn đã hoàn toàn phủ xuống, hắn nắm chặt tay, nói:



- Ta dốc hết sức cả đời này, phá tan Quyền Lực bang!



Trên trời một tia chớp dài như rắn xẹt ngang, một tiếng sấm vang dội, đó là một đêm...



Cuồng phong bão vũ!