Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 25 : Đàn ông phá sản

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Editor: ChieuNinh



Thời điểm trời gần tối, Dạ hóa thành hình thái con người, cánh tay dài duỗi ra một cái lại vớt Lỗ Đạt Mã lên trên vai, muốn trở lại sơn động trên dốc núi.



Lỗ Đạt Mã đâu chịu y theo hắn, gia sản của nàng vẫn còn ở bên ngoài đây, còn có hơn phân nửa thịt con linh miêu chưa ăn hết.



"Dạ, thả ta xuống, cầm đồ, đồ của ta đều ở chỗ này nè."



Lỗ Đạt Mã vỗ phía sau lưng của hắn, chỉ vào đống lửa đã tắt cách đó không xa.



Dạ dừng lại một chút, đặt nàng xuống.



Lỗ Đạt Mã chạy nhanh đi qua, trước thu lại khăn tắm lớn của mình, lại chạy đến bên dòng suối múc đầy một túi nước. Trở lại bên đống lửa kiểm tra một chút, xác định thật sự đã hoàn toàn dập tắt. Mang túi da mãng xà của mình, ngoắc tay về phía Dạ.



Dạ trừng mắt nhìn về phía nàng.



"Dạ, cầm cái này, chúng ta lên đi."



Lỗ Đạt Mã chỉ chỉ một bao to thịt tươi dùng lá cây bọc kỹ ở bên cạnh, nói với Dạ.



Nàng còn nhớ chuyện dự trữ lương thực qua mùa đông. Những thịt này nàng đã cắt thành lát mỏng, sau đó thì xâu chuỗi lại ở trên nhánh cây hong khô, bảo tồn lại.



Dạ hít mũi ngửi cái túi thịt kia, mặt không biểu tình khiêng ngang Lỗ Đạt Mã lên phi thân trở về sơn động trên dốc núi.
Dạ và nàng ngôn ngữ không thông, không thể nào hiểu rõ, chỉ là chất lỏng lành lạnh thoa lên vết cắn sưng đỏ, cảm giác đau nhức lập tức tốt hơn nhiều.



Lỗ Đạt Mã nhìn về phía Dạ mím môi cười một tiếng nói: "Dạ! Cám ơn."



Không ngờ người này còn rất tri kỷ.



Ngay sau đó lúc Dạ đưa tay cánh tay tính vác Lỗ Đạt Mã lên bả vai, Lỗ Đạt Mã nhanh nhẹn lóe lóe thân mình lùi về phía sau, khiến cho Dạ khẽ sững sờ.



Lỗ Đạt Mã trừng mắt nhìn về phía Dạ, mím môi cười hai tiếng "Hắc hắc", sau đó ý bảo hắn ngồi xổm xuống. Dạ ngây ngốc ngoan ngoãn làm theo, Lỗ Đạt Mã leo lên lưng của hắn, hai chân quấn lên hông của hắn, hai cánh tay ôm cổ của hắn. Rõ ràng Dạ lộ vẻ có chút khó chịu và kháng cự, theo bản năng thông thường của dã thú khiến hắn sẽ không lộ ra điểm yếu trí mạng là cổ và sau lưng ở trước mặt người khác. Vị trí lúc này của Lỗ Đạt Mã vừa vặn nằm ở phía sau lưng của hắn, quấn cổ của hắn, nhưng hắn lại hết sức tin tưởng đối với Lỗ Đạt Mã chỉ là nhẹ nghiêng đầu một chút, liền ngầm cho phép.



Lỗ Đạt Mã vỗ vỗ bờ vai của hắn, đưa ngón tay chỉ dưới vách núi, nói: "Dạ, được rồi, mở đường thôi."



Đến dưới vách, Lỗ Đạt Mã liền thấy được con mồi lần này Dạ bắt về —— ngựa sừng trâu.



Chỉ là, con này rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với một con nàng nhìn thấy kia, cái sừng uốn lượn, càng giống như sừng xoắn ốc. Con này có chiều cao còn cao lớn hơn rất nhiều so với Dạ, thật không biết làm sao Dạ có thể mang nó trở về đây được.



Dạ đi qua bắt đầu lưu loát lột da.



Lỗ Đạt Mã tìm kiếm một bó củi, nương theo ánh sáng mặt trời mà đốt lên đống lửa, liền đi nhìn ngó da lông linh miêu ngày hôm qua phơi nắng, chưa được khô lắn, vẫn không thể đặc chế. Đi bên dòng suối súc miệng, rửa mặt, lúc trở về đã thấy Dạ đang cầm cốt đao của nàng học bộ dáng của nàng đang cắt từng miếng từng miếng thịt.



Năng lực học tập thật mạnh, Lỗ Đạt Mã vui vẻ đi tới, cầm lên cành cây được hắn cắt gọn bắt đầu xuyên qua miếng thịt, đặt lên giá bắt đầu nướng.