Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 79 : Cạm bẫy, báo đốm
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Editor: ChieuNinh
Càng nghĩ, Lỗ Đạt Mã lại càng ngồi không yên, xuyên qua tới đây, Dạ là một con báo duy nhất nàng đã gặp.
Nàng mặc bộ áo khoác da dầy, cầm cung và tên, còn có đốt cháy cây đuốc chạy ra ngoài động.
Mũi tên trải qua nàng đặc biệt cải tạo, bên trên đầu mũi tên quấn da thú ngâm qua mỡ, châm lửa bắn ra, chính là hỏa tiễn, ở cái thế giới này có thể nói là vũ khí rất có lực sát thương và lực chấn nhiếp.
Tìm theo tiếng kêu, Lỗ Đạt Mã đi tới gần cạm bẫy chiến hào, không có bóng dáng của Dạ.
Hơn nữa cách càng rất gần, Lỗ Đạt Mã càng xác định, chủ nhân tiếng gọi ầm ĩ này không phải Dạ.
Cạm bẫy sụp đổ một chỗ. Sẽ là gì chứ?
Lỗ Đạt Mã cắm cây đuốc ở trong tuyết, đốt lửa một mũi tên, giương cung lắp tên, từng bước từng bước thận trọng đến gần.
Ở bên trong màu trắng tuyết rơi bay tán loạn đầy trời, nàng nhìn thấy hai móng vuốt lông nhung có tông màu vàng lấm tấm đen, gắt gao bám lấy rìa cạm bẫy.
Lỗ Đạt Mã lại lặng lẽ di động thân hình tới phía trước một chút, sau đó ẩn ở phía sau thân cây một gốc cây lớn, quan sát cẩn thận.
Chủ nhân cặp móng vuốt lông nhung là một con báo đốm.
Bởi vì cách khá xa, báo đốm này cụ thể có hình dáng gì, Lỗ Đạt Mã xác định không biết.
Hai bên chiến hào cạm bẫy bị tuyết bao trùm thật dầy, đông lạnh tạo thành một tầng băng chắc chắn, vô cùng trơn trợt, mà trên vách chiến hào cạm bẫy cũng bao trùm một tầng băng, rõ ràng, báo đốm rất là vất vả bám lấy rìa cạm bẫy, luôn giãy giụa trong trơn trượt để leo lên.
Lỗ Đạt Mã nắm chặt mũi tên trong tay, trong lòng suy nghĩ, là cứu hay là giết.
Nếu giết, nàng không xuống tay được, không phải là bởi vì không dám sát sinh. Từ lúc xuyên qua đến thế giới này, không nói mỗi ngày nhìn Dạ lột da lóc xương con mồi máu me dầm dề, chính nàng cũng từng thiêu chết gấu răng kiếm, chém chết qua linh cẩu. Tuy nói, lúc ấy nàng tay mềm chân cũng mềm, trong lòng sợ hãi, nhưng mà, thấy cũng nhiều, cũng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Nếu như vấn đề liên lụy đến mạng nhỏ của mình và Dạ, nàng như cũ có thể nhắm hai mắt ra tay độc ác. Chỉ là, đây là một con báo, không biết vì sao, Lỗ Đạt Mã nhìn nó sẽ nghĩ đến Dạ, mặc kệ con Tiểu Báo này có thể biến thân hay không, nàng đều coi nó là đồng loại của Dạ, từ đó "yêu ai yêu cả đường đi".
Nhưng nếu nói cứu, nàng cũng do dự. Tiểu Báo là giống mãnh thú ăn thịt, là loài lãnh địa mạnh mẽ, nếu nàng cứu con báo này, khó tránh khỏi sẽ không tìm phiền não cho Dạ và mình.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã còn suy đi nghĩ lại, báo đốm ở đầu kia cố gắng giãy giụa phát hiện nàng. Con báo này thật sự rất nhạy cảm, không phân cao thấp với Dạ.
Không biết vì sao, khi con ngươi vàng óng của báo đốm này tập trung vào nàng, Lỗ Đạt Mã hình như thấy được ánh sáng hy vọng lóe ra ở trong mắt nó.
Tại sao?
Con báo này khẳng định mình sẽ cứu nó?
Lỗ Đạt Mã có nghi ngờ ngắn ngủi, sau đó, nàng liền cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Mà đôi mắt vàng óng của con báo đốm chăm chú nhìn chằm chằm nàng, tự trong cổ họng phát ra tiếng "Ô oa...... Ô oa oa...... Oa ô......" kêu gọi, như đang cầu cứu.
Kỳ thực bây giờ vừa cầu cứu, dấu vết móng vuốt bén nhọn của nó cào ra từng dãy từng dãy trên mặt tuyết ở rìa cạm bẫy, vẫn không cách nào ngăn cản thân thể nó không ngừng trượt đi như cũ. Diendanlequydon~ChieuNinh Mắt thấy, nó sắp rơi vào đáy hào bị ghim thành "con nhím", thời điểm chỉ mành treo chuông, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh, bắt được một cái móng vuốt lớn đầy lông nhung.
Lỗ Đạt Mã vẫn mềm lòng. Đồng thời, nàng cũng bi kịch, lấy bản thân nàng nho nhỏ chín mươi mấy cân, làm sao có thể kéo một con Tiểu Báo gần hai trăm cân? Thân thể nàng gầy nhỏ cùng nhau tuột xuống theo báo đốm......
Hắn từ đâu đến đây? Tại sao phải tới nơi này? Là cố ý đến tìm Dạ sao?
Một vấn đề cuối cùng bị Lỗ Đạt Mã phủ định.
Có lẽ Tiểu Báo sẽ thay đổi thành người này hẳn là ngoài ý muốn tới chỗ này. Về phần là dạng ngoài ý muốn gì, Lỗ Đạt Mã cũng không thể biết được.
Lỗ Đạt Mã có một ý nghĩ, có lẽ con báo này có thể mang theo nàng và Dạ đi tới tộc đàn của bọn họ.
Về phần tộc đàn của Dạ là cái dạng gì, cuộc sống như thế nào, Lỗ Đạt Mã thật tò mò, cũng rất muốn biết. Nhưng không có nghĩ, tộc đàn của hắn có thể có tính bài ngoại hay không, có thể hoan nghênh ngoại tộc là nàng hay không.
"Dạ...... Dạ...... giữ hắn lại, đừng đuổi hắn đi......"
Lỗ Đạt Mã bám vào bình đài dùng sức hô to về phía dưới vách núi.
"Có lẽ hắn có thể dẫn chúng ta tìm được nhà trước kia của ngươi......"
Cái chữ "Nhà" này hình như chạm đến một sợi dây nào đó trong lòng Dạ, hắn nhất định cũng rất muốn biết được tộc quần của mình là dạng gì.
Dạ thu lại lệ khí cả người, vòng quanh con báo đốm hai vòng, xoay người nhảy mấy cái, trở về trên vách núi, hóa hình người ôm Lỗ Đạt Mã trở về trong động. Chưa nói sẽ cho con báo kia lưu lại, hay là cút đi.
Mà con báo đốm ngược lại da mặt đủ dầy, theo bóng dáng của Dạ cũng tung người lên vách đá, chui vào trong động.
Ngay sau đó con báo đốm biến thành hình người, miệng của Lỗ Đạt Mã có chút há hốc, không biết nên dùng "Hắn" hay là..."Nàng" để gọi rồi.
Hình người của báo đốm, có một mái tóc dài màu vàng kim, dĩ nhiên, thời gian dài không xử lý, rất là hỗn loạn; không có chòm râu, tròng mắt màu vàng óng, sống mũi cao, môi hơi dầy hơi bĩu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chiều cao thì thấp hơn Dạ một cái đầu, hai chân thon dài.
Ực, nhìn từ nửa người dưới báo đốm, Lỗ Đạt Mã có thể khẳng định, "Nàng" cũng giống như mình là nữ.
Nhưng, nửa người trên của "Hắn" lại không khác gì Dạ cả, ngực cũng phải sánh ngang với phi trường.
Đây là tình huống gì?
Lỗ Đạt Mã có chút ngổn ngang trong gió.
Đây là một "người" trung tính?
Lỗ Đạt Mã đang quan sát báo đốm, đồng thời báo đốm cũng đang quan sát nàng.
Chỉ là, báo đốm không có cẩn thận như nàng, chỉ liếc một mắt nhìn bộ ngực Lỗ Đạt Mã một cái, liền nhìn xem khắp mọi nơi, giống như là đang tìm thứ gì.
Đối với hành động không có lễ phép của báo đốm, Dạ rất tức giận. Đây là địa bàn của hắn, tại sao phải cho một người ngoài đi vào càn rỡ. Hắn nghiêng người ngăn ở trước người báo đốm, trong cổ họng phát ra tiếng "Ô oa ô oa".
Ngược lại Lỗ Đạt Mã cảm thấy biểu hiện của báo đốm rất bình thường, động vật họ mèo không phải đều như vậy sao? Đến mỗi một địa phương xa lạ, cũng sẽ lướt qua khắp mọi nơi để quen thuộc tình huống.
Hết chương 79.