Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 120 : Hỏa Cuồng Trư

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


“Chín ngàn năm tu vi? Vừa bắt đầu liền gặp cấp bậc hồn thú cỡ này?”



Hoa Quyển Sinh thanh âm có chút dồn dập, hắn là phụ trợ hệ, tất nhiên không mong muốn gặp hồn thú quá cường đại a.



Trái ngược với sự lo lắng của Hoa Quyển Sinh, Can Hữu Long lại có chút hào hứng, nói:



“Chín ngàn năm tu vi có gì mà sợ, chúng ta liên thủ còn không đánh chết nó được sao, ta còn đang muốn thử nghiệm một chút uy lực đệ tứ hồn kỹ a.”



Lương Thế Nhân bên cạnh khinh thường nói:



“Nói ngươi là thằng ngốc không sai, đánh giết nó thì dễ, nhưng lỡ đánh động tới siêu cấp hồn thú đang ngủ trong Thiên Đạo thì sao, ngươi đừng quên ở đây có không ít vạn năm hồn thú tồn tại nha.”



“Mười vạn năm còn có một con đó.” Tiếu Phong nói thêm.



“Suỵt! Khoảng cách quá gần, nó đánh hơi được chúng ta rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu.”



Vân Chính Thiên không gấp, nói.



Trong Thiên Đạo này, có một loại năng lượng kỳ lạ ẩn giấu đi khí tức hồn thú, khiến cho Vân Chính Thiên có tinh thần lực không thấp cũng không tài nào phát hiện bọn chúng sớm hơn, đến khi phát hiện được nó thì khoảng cách quá gần, không thể nào tránh đi được nữa, vì vậy chỉ có thể chiến đấu mà thôi.



Cả đội ngay lập tức xếp đội hình chiến đấu, lấy Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đứng đầu, sau lưng là Mã Thiên Hoa, Tiếu Phong và Lương Thế Nhân ba người ngang hàng, cuối cùng là Hàn Thanh Chi và Hoa Quyển Sinh.



Đội hình này giống hình thoi, là đội hình tác chiến bọn hắn thường hay sử dụng. Chủ yếu là đưa cường công hệ có khả năng phòng ngự cao lên trước tiên để đối mặt với công kích bất ngờ của đối thủ, ở phía sau là những thành viên có khả năng gây ra sát thương lớn trên diện rộng để áp chế và quấy rối đội hình đối phương.



Phụ trợ hệ tất nhiên đứng sau cùng, càng kéo dài khoảng cách càng tốt, tận lực tăng phúc.



Hàn Thanh Chi lập tức thả ra Đại Nhật Cửu Quang võ hồn, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, phân biệt rơi vào bốn người phía trước, ngoại trừ Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh ra. Tăng phúc tốc độ cực kỳ cần thiết cho quá trình chuẩn bị chiến đấu.


Hỏa Cuồng Trư lui lại phía sau vài bước, bốn chân đột nhiên giẫm mạnh, miễn cưỡng ổn định lại thân thể, trên người nó lúc này đã lưu lại một số vết thương do Thiên Long Hống gây ra. Hỏa Cuồng Trư hô hấp có chút dồn dập, rõ ràng nghe được có thanh âm “khò khè” vang lên.



Hồn thú tu vi chín ngàn năm, là có thể so sánh với Hồn Vương năm hoàn, thế nhưng đối mặt với Can Hữu Long chỉ vừa tiến vào Hồn Tông không lâu, liền chịu rơi vào hạ phong như vậy, nói ra cũng không có ai tin.



Thẹn quá hóa giận, Hỏa Cuồng Trư gầm lên một tiếng, cuồng bạo hỏa diễm từ trong người nó trào ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí. Bị Can Hữu Long đả thương, Hỏa Cuồng Trư rốt cuộc nổi giận thực sự.



“Gầm”



Hỏa diễm cuồng bạo vừa xuất hiện, Can Hữu Long sắc mặt lập tức nghiêm nghị vài phần, hồn lực trong nháy mắt ngưng tụ tại đan điền, sau đó nương theo một lộ trình kỳ lạ mà vận chuyển.



Đây là... Dịch Cân Kinh lộ trình vận chuyển!



Vân Chính Thiên, vậy mà lại truyền thụ cho Can Hữu Long khẩu quyết Dịch Cân Kinh...



Dưới sự hỗ trợ từ Dịch Cân Kinh, hồn lực trong người Can Hữu Long vận chuyển tốc độ nhanh hơn gấp hai lần, mật độ hồn lực dày đặc tràn ngập các sợi kinh mạch, đem lực phòng ngự của hắn đưa lên tới cực hạn.



“Tới đây con heo đỏ kia.”



Can Hữu Long trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười. Tuy mỉm cười là vậy nhưng trong lòng hắn không có như vẻ ngoài bỡn cợt, đối với một kích toàn lực của hồn thú chín ngàn năm, tuyệt đối không dễ dàng mà đỡ được.



“Hống”



Hỏa diễm từ sau lưng Hỏa Cuồng Trư đột nhiên bạo vũ phóng tới, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó thành tro bụi.



Can Hữu Long hai mắt nhìn thẳng vào hỏa diễm đang bắn tới, không có chút nào sợ hãi. Sau lưng hắn, đệ tứ hồn hoàn đột nhiên lượng lên, vảy rồng màu xám phát lên ánh hào quang màu bạc.



..............