Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 135 : Nghiền ép

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Khi Vân Chính Thiên lấy liễu thay kiếm xuyên vào cổ họng đồng bọn, tên vạm vỡ kia trong lòng rốt cuộc xuất hiện một tia chấn động. Loại tâm tình chấn động này so với khi hắn thấy một số cao cấp Huyết giả đấu sĩ tiến hành một hồi chém giết không khác là mấy.



Quyết đoán, tuyệt tình, không do dự, không bảo lưu. Vân Chính Thiên so với tưởng tượng của hắn khủng bố hơn rất nhiều. Hắn không thể không cẩn trọng hơn.



Tên sát thủ thứ hai nhìn thấy đồng bọn tử trận, trong lòng cũng kinh ngạc bội phần, thế nhưng hành đồng chỉ đình chỉ trong giây lát, cự đao lại hướng Vân Chính Thiên mà phủ xuống.



Hắn dĩ nhiên không tin tưởng, Vân Chính Thiên cứng đến như vậy, chỉ do đồng bọn của hắn bị bất ngờ mà thôi. Mà hắn cực kỳ có lòng tin đem Vân Chính Thiên trước mặt chém chết.



Vân Chính Thiên thần sắc vô cùng bình tĩnh, hắn cành liễu trên tay khẽ khinh động trong gió, máu tanh nhuộm một màu đỏ trên thân liễu. Mà ngay khi tên sát thủ kia quyết định lần nữa xông tới, cành liễu trên tay đột nhiên hóa thành một đạo huyết quang, bắn thẳng tới vị trí lồng ngực của hắn.



“Á.” Tên sát thủ hoảng sợ đưa cự đao lên bảo hộ trước ngực. Cành liễu cứng như thép va chạm vào cự đao, một thanh âm kim loại va chạm giòn tan lanh lảnh vang lên. May mắn kịp thời phòng thủ, nếu không cơ thể hắn đã bị cành liễu này xuyên qua không khác gì bông gòn.



Tại vị trí cành liễu tiếp xúc với thân đao, nhìn rõ ràng được một vết nứt lấy vị trí đó, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Tên sát thủ nội tâm cực kỳ hoảng sợ, đối phương trước mắt là người như thế nào, một cành liễu nhỏ bé mỏng manh lại có uy lực sát thương lớn như vậy. Cự đao của hắn mặc dù không phải loại cao cấp gì, nhưng chân chính rèn đúc từ thép mà ra. Vậy mà cành liễu lại có thể xuyên thủng qua, thực sự khó nói.



Trước con mắt kinh sợ của đối phương, Vân Chính Thiên thân thể bồng bềnh phiêu dật, vũ khí là cành liễu đã phóng đi, trên tay hiện tại không còn binh khí, thế nhưng thế công của hắn không vì vậy mà chấm dứt.



Thân ảnh đột nhiên hư huyễn, một khắc sau, Vân Chính Thiên đã xuất hiện trước mặt tên sát thủ, một ngón tay khẽ cong lên búng vào phía cuối cành liễu.



“Phập ——”



Ngay lập tức, tại thân cây phía sau lưng tên sát thủ, có một cành liễu không biết từ đâu bắn tới xuyên thành một lỗ thủng, tựa như một mũi tên bắn trúng hồng tâm. Trên cành liễu nhuộm đẫm máu tươi còn đang nhỏ giọt, nhiễu xuống mặt đất.



Tên sát thủ một giây trước nét mặt tràn ngập sự khó hiểu, một giây sau hắn đột nhiên ngã xuống, máu tươi từ trên ngực chảy ra ướt đẫm thanh cự đao của hắn. Mà vị trí cành liễu xuyên qua, chính là vị trí trái tim, chỉ cần như vậy là đủ để cho hắn mất hết sinh cơ.


A Bính nhất thời có chút lúng túng, hắn mở cái bao màu đen ra, rút ra một thanh đoản kiếm dài chừng một mét tư, quăng qua cho Vân Chính Thiên.



“Sao ngươi không chọn cự kiếm, đoản kiếm này so với thanh búa của hắn chỉ sợ có chút miễn cưỡng a.”



A Bính lo lắng nói. Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ cười lắc đầu không đáp. Nắm chặt đoản kiếm trên tay, Vân Chính Thiên phản phất khí thế tăng vọt. Đại Cường bên kia áp lực đột ngột tăng lên khiến hắn có chút khó thích ứng.



Vân Chính Thiên thả ra uy áp mạnh mẽ, ngay sau đó một vệt kiếm ý từ trên người hắn không ngừng lan tỏa, lấy vị trí của hắn làm trung tâm, theo bốn phương tám hướng khuếch tán, mấy giây ngắn ngủi liền bao trùm một phương hai mươi mét phạm vi.



“Vù... Vù...”



Đại Cường bên kia sắc mặt thập phần ngưng trọng, tên tiểu tử này không ngờ lại có bậc này năng lực, hắn lần này đụng phải một ổ kiến lửa rồi. Chật vật đem búa hộ thủ trước mặt, Đại Cường cố gắng giữ cho cơ thể không bị kiếm ý của Vân Chính Thiên đánh gục, bất quá hai chân hắn đã bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.



Vân Chính Thiên một đầu tóc trắng tung bay, hướng mũi kiếm ra phía sau, cả ngươi hơi ngã về phía trước, làm một cái bộ dáng chuẩn bị tăng tốc. Ngay lúc này, hai mắt hắn đột nhiên lóe lên một vệt kim quang, thân hình quỉ dị tiêu thất, một khắc sau, từ vị trí ban đầu của hắn xuất hiện một vệt tàn ảnh, sau đó nhanh như chớp hướng vị trí Đại Cường bên kia mà xuyên tới.



Uy áp tăng lên gấp bội, Đại Cường hô hấp thập phần khó khăn, tựa như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang bóp chặt cổ họng của hắn, tùy thời liền có thể đem sinh mệnh của hắn gạt bỏ. Chiến ý trong người dần dần bị thiêu đốt, lực lượng trong người cũng bị loại kiếm ý kỳ lạ này ảnh hưởng mà nhanh chóng trút xuống.



Mà ngay khi đoản kiếm vừa hóa thành vô số kiếm ảnh, đâm thẳng vào Đại Cường thân thể, hắn rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên.



“Ta chịu thua, hạ thủ lưu tình.”



Đoản kiếm vốn dĩ đang nhắm vào đầu của hắn mà xuyên tới, đột nhiên lại đổi hướng, hung hăng đâm vào một bên vai của Đại Cường, sau đó lưỡi kiếm cấp tốc xoay vòng, đoạn đứt cánh tay của hắn, máu tươi từ chỗ bị đứt phun ra, một mảnh huyết nhục bầy nhầy rơi trên mặt đất, tiếng la hét đau đớn ngập tràn trong thiên địa.



...............