Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 178 : Bắt đầu xông tháp

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Thông đạo vòng xoáy mở ra, Long Thần thành tiểu đội đặt chân bước vào, lập tức bọn hắn được truyền tống tới tầng một Thông Thiên Tháp.



Chỗ này diện tích cực lớn, lấy rừng rậm làm môi trường chủ đạo, bốn phía xung quanh nhìn không khác bất cứ tòa sâm lâm nào.



Đột nhiên lúc này, có thanh âm từ trên cao truyền xuống:



“Tầng một Thông Thiên Tháp, môi trường viễn cổ sâm lâm, thủ hộ giả: Hồn Tông bốn mươi lăm cấp.”



Thanh âm vừa dứt, lập tức từ trong rừng có một đạo thân ảnh màu trắng phóng ra. Hắn là một tên thiếu niên, tuổi so với bọn hắn không lớn. Nhìn tên thiếu niên trước mặt, cả đám nhanh chóng nhận ra, đây cũng không phải người thật, mà chỉ là ảo ảnh được dựng nên.



Thiếu niên áo trắng vừa xuất hiện, lập tức đem võ hồn của mình phóng thích ra bên ngoài. Hắn võ hồn là một loại mãng xà, toàn thân bao phủ bởi một lớp vẩy rắn màu xanh lục. Mãng xà này có tới hai cái đầu đem hai cặp mắt đỏ ngầu hướng Long Thần thành tiểu đội dòm ngó.



Sau lưng hắn dâng lên bốn vòng hồn hoàn, đều là tử sắc hồn hoàn.



“Song Thủ Mạn Đà La Xà. Không đơn giản.” Hoa Quyển Sinh âm trầm nói.



Võ hồn của hắn là Mạn Đà La Hoa, cho nên đối với Mạn Đà La Xà này có một chút am hiểu. Mạn Đà La Xà mang trong mình độc tính cực kỳ khủng khiếp. Là một trong những hồn thú có đẳng cấp không thấp trong độc tố bảng.



Thiếu niên áo trắng sau khi đem khí tức tăng lên, hắn không có vội vàng tấn công mà lại lựa chọn thủ thế chờ đợi. Tức thì có thanh âm từ trên cao lại vang lên:



“Tiểu đội xông tháp, lựa chọn một thành viên tiếp chiến.”



Nghe vậy cả đám kinh ngạc nhìn nhau, đối phương là một người, vì vậy chỉ có thể lựa chọn một thành viên ứng chiến. Bọn hắn còn đang định hội đồng tên thiếu niên xấu số bên kia a.



Vân Chính Thiên trầm lặng một chút, sau đó nói:



“Trận này ta ra.”



Tiếu Phong bước lên nói:



“Đối thủ như vậy không cần đội trưởng ngươi ra đâu, giao cho ta là được.”



Tiếu Phong tu vi cao tới bốn mươi tám cấp, võ hồn của hắn lại thiên biến vạn hóa khôn lường, tuyệt đối có cơ hội chiến thắng tên thiếu niên bên kia, vì vậy hắn không do dự bước lên tiếp chiến.


Lương Thế Nhân cười hì hì nói:



“Ta đang nghĩ nếu đơn đấu cứ cho đội trưởng ngươi ra, bọn ta sẽ đỡ mệt biết mấy.”



Vân Chính Thiên lườm hắn nói:



“Trận sau cho ngươi ra, dù đối thủ có như thế nào, ta sẽ rất đỡ mệt đó.”



“Ách, ta nói giỡn thui mà.” Lương Thế Nhân giật bắn mình, lập tức xua tay nói.



Hàn Thanh Chi ở sau lưng nghe vậy, có chút tán thành kêu lên:



“A Nhân, ngươi sẽ thắng mà, không sao đâu.”



Kết thúc truyền tống, bọn hắn vẫn đặt chân ở một khu rừng rậm bạt ngàn, không khác gì so với tầng một.



Hàn Thanh Chi lúc nãy đã lên tiếng như vậy, Lương Thế Nhân hắn còn không ứng chiến sẽ bị người khác chê cười. Nam nhân điều không muốn nhất, chính là đứng trường người yêu của mình mà bị người khác chê cười a.



Mang theo bộ mặt ủ rũ, Lương Thế Nhân bước lên phía trước, hướng trên cao nói:



“Long Thần thành tiểu đội, Lương Thế Nhân ứng chiến.”



Thanh âm của hắn vừa vang lên, tức thì ở trong rừng sâu nhảy ra một đầu hồn thú có thể trạng to lớn. Có hình dáng giống ngưu, nhưng nữa thân dưới lại có lông dài màu nâu, đuôi ngắn. Đầu có hai sừng, mắt lồi, môi trề ra. Tuyệt đối là một cái xấu xí hồn thú chưa từng được thấy.



“Thông Thiên Tháp tầng hai, môi trường viễn cổ sâm lâm, thủ hộ giả: Gia Ngưu, tu vi năm ngàn năm.”



Lương Thế Nhân một mặt dở khóc dở cười nhìn đầu hồn thú xấu xí trước mắt, có cảm giác muốn nôn ọe. Gia Ngưu không những xấu một cách đáng sợ, mà còn phát ra mùi hôi thối, giống như vạn năm chưa từng trải qua tắm gội.



May mắn lồng ánh sáng vào lúc này phủ xuống, đem ngoại giới hết thảy ngăn cách mới khiến cả đám không còn ngửi được mùi hôi nữa. Bất quá, Lương Thế Nhân lại đang ở trong lồng ánh sáng kia, hắn gần như vì mùi hôi này mà muốn bất tỉnh.



Song Thủ Mạn Đà La Xà có độc tố kinh khủng, còn Gia Ngưu còn ghê gớm hơn một bậc. Mùi hôi.



.............