Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 19 : Cá nằm trên thớt

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


“Chính Thiên, bây giờ phải làm sao?”



Tiểu Mã lo lắng hỏi. Hắn trước mặt các môn sinh khác luôn lấy phong phạm lớp trưởng lên tiếng, nhưng người chân chính trụ cột cho Bàn Long Môn bây giờ ngoài Vân Chính Thiên ra thì không còn ai cả.



Vân Chính Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.



“Tiểu Mã ca, lần này xem ra khó nhằn. Có thể Hoàng Võ có ngoại viện giúp đỡ, nếu không với thực lực cá nhân hắn, muốn ám toán A Hiên mà không để lại dấu vết là chuyện không thể”.



Nghe được lời này của Vân Chính Thiên, Tiểu Mã sắc mặt lập tức trắng bệt.



“Ngươi nói … hắn còn có người ngoài giúp đỡ?”.



Một cái Hoàng Võ đã cực kỳ khó chơi, nếu như xuất hiện thêm một tên nữa thì với thực lực mỏng manh của Bàn Long Môn hiện tại hoàn toàn vô phương chống đỡ.



“Chỉ là suy đoán của ta mà thôi, bất quá hiện tại ngươi cứ thông báo mọi người đừng tùy tiện ra ngoài một mình là được, ta sẽ chú ý theo dõi động tĩnh phía hắn”.



Tối hôm đó, Bàn Long Môn mang không khí ảm đạm chìm vào trong đêm đen. Trái ngược với những ngày trước, tất cả gian phòng của các môn sinh đều sáng rực ánh đèn. Hiển nhiên đối với sự kiện có thích khách trà trộn trong phủ, thân là những tiểu hài tử tuổi đời còn nhỏ, ai nấy đều mang tâm lý bất ổn, lo âu.



Vân Chính Thiên khoanh chân, hai mắt khẽ nhắm dưỡng thần. Hắn trước sau đều chưa từng tiến nhập trạng thái minh tưởng. Một tia linh hồn lực nhỏ nhoi đều đều lan tỏa ra bốn phía xung quanh, chỉ cần khí tức Hoàng Võ thoáng chuyển động, Vân Chính Thiên sẽ dễ dàng nắm bắt được.



Tiểu Mã nằm trên giường đối diện, hai mắt mở thao láo, hắn không tài nào ngủ được với tình hình hiện tại. Bởi vì hắn biết, nếu như Hoàng Võ nhắm vào Tiểu Mã hắn, tuyệt đối không thể nào chống cự lại được.



Võ hồn của hắn chỉ là một cây gậy mà thôi, làm sao có thể so được với Ám Ma Liêm Đao võ hồn của Hoàng Võ, chỉ trong tíc tắc, liền có thể làm thịt được Tiểu Mã hắn.



Nghĩ đến đây, Tiểu Mã rùng mình một cái, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.



Mười hai giờ đêm trôi qua, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Lại thêm một giờ, Vân Chính Thiên vốn ngồi bất động trên giường đột nhiên mở to hai mắt, trên miệng xuất hiện một vòng tiếu ý.



“Cuối cùng hắn đã không chịu được rồi”.



Khu vực ký túc xá nữ sinh.



“Hồng Nhan, ngươi đừng ra ngoài một mình, nguy hiểm lắm”.



“Đừng lo, ta đi một chút rồi về ngay”.



Mộng Hồng Nhan nói xong lập tức quay đầu bước nhanh, để lại nữ môn sinh hai mắt tròn xoe lắp bắp kinh hãi, nàng muốn nói thêm gì đó nhưng đột nhiên dáo dác nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đóng kín cửa lại không dám bước ra nữa.




Dựa theo thanh âm này, hắc ảnh chỉ mơ hồ đoán ra, trong Bàn Long môn kỳ thực vẫn có trưởng lão lưu lại tọa trấn. Hắn tức thời giận mắng một tiếng.



“Tiểu tử Hoàng Võ tình báo thiếu xót, bây giờ chỉ còn cách liều mạng mà thôi”.



Đệ nhị, đệ tam hồn hoàn đồng loạt lóe lên. Hắc ảnh đột nhiên cao lớn hơn mấy phần, bàn tay đưa ra, sau đó nắm lại, tức thì một cái hắc động xuất hiện trên trần phòng tắm.



“Ra đây cho lão phu”.



Khởi tạo mộng cảnh vốn giới hạn số lượng người từ đầu, mà muốn kéo thêm người vào, cần phải sử dụng một chút đặc thù năng lực. Năng lực này là đến từ đệ tam hồn hoàn của hắn.



Hắc động lóe lên, vốn dĩ hắc ảnh đang chờ đợi thân ảnh tên đáng ghét phá đám, chỉ muốn nhanh chóng phanh thây hắn ra. Bất quá xuất hiện không phải một đạo thân ảnh nào hết, ngược lại càng làm hắn sợ hết hồn.



Một thanh thủy tinh lam kiếm từ từ hiện ra, băng phong gầm thét vang vọng cả không gian, nhiệt độ trong phòng tắm cấp tốc hạ xuống. Ngay cả hơi nước đang bốc lên cũng bị đóng băng.



“Chuyện gì xảy ra?”



Hai mắt hắc ảnh lúc này ngốc trệ, bình thường sẽ không có chuyện kỳ lạ này xuất hiện. Hắn rõ ràng cảm nhận được uy áp kinh khủng từ thanh kiếm này.



Băng nguyên tố bám vào thân thể, hồn lực vận chuyển chậm chạp đi thấy rõ. Ngay lúc này, hắc ảnh cuối cùng đã cảm nhận được cái gì gọi là cá nằm trên thớt.



Hắn không do dự, hai chân lập tức quì xuống, khấu đầu ba cái, run rẩy nói.



“Tiền bối tha mạng, ta sẽ nói hết mọi bí mật cho ngươi”.



Băng phong lập lòe trong giây lát, sau đó lại nói.



“Ta không cần, ngươi chết đi”.



Lời nói vừa dứt, hung bạo kiếm khí mang theo băng quang chém tới. Đồng tử hắc ảnh trong lúc này co rút lại, hắn hoàn toàn không ngờ, người này lại dứt khoát đến như vậy, nói chém liền chém.



“Á”



Băng quang quét ngang, hắc ảnh trong nháy mắt đóng băng, trên mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ, một khắc sau kiếm khí chém tới đem thân thể hắc ảnh đánh thành vô số mảnh băng vụn rơi lả tả trên mặt đất.



Mộng cảnh hư huyễn biến mất chỉ còn lại Mộng Hồng Nhan bất tỉnh trên sàn.