Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 196 : Bá vương tăng phúc

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Can Hữu Long bị một húc của Tiểu Tam hất văng lại đằng sau, trên người lưu lại không ít vết thương đang chảy máu. Cho dù phẩm chất Thiên Nguyên Long so với Tam Giác Long cao hơn một bậc nhưng dưới sự liên thủ của Tiểu Tam và Tiểu linh, hắn có vẻ không tiếp tục được bao lâu nữa.



“Chết tiệt.”



Can Hữu Long nghiến răng một cái, trên tay Long Trảo cọ xát vào nhau, dự tính xông lên, thì bất chợt cảm nhận khí tức Vân Chính Thiên đột nhiên biến mất.



Một cỗ chấn động cảm giác xuất hiện trong lồng ngực, Can Hữu Long lập tức xoay người nhìn về phía Vân Chính Thiên cùng Ngọc Tử Bối đang so đấu. Chỉ thấy hai người bọn hắn đều đã gục trên mặt đất. Ánh mắt dần trở nên hoang mang.



Vân Chính Thiên thực lực mạnh như thế nào, hắn làm sao không biết, thế nhưng trong tình huống đối đầu với Ngọc Tử Bối vẫn chỉ có thể cùng hắn lưỡng bại câu thương. Mặc dù thủ hòa với Hồn Vương sở hữu Lam Điện Bá Vương Long là chuyện cực kỳ kinh thiên động địa. Nhưng cũng vì vậy vô tình đẩy Long Thần thành tiểu đội rơi vào tình cảnh khá nguy hiểm.



Tiểu Tam và Tiểu Linh liên thủ lại, tuyệt đối có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn. Nếu như hắn cũng gục ngã, Long Thần thành số mệnh chỉ đi đến được đây.



Trong đầu liên tục suy nghĩ, hai mắt Can Hữu Long lúc này không hề trông thấy sự tuyệt vọng, thay vào đó lại phát sáng long lanh. Bàn tay siết chặt lại, y chí trong hắn càng trỗi lên mạnh mẽ.



“Lão đại, mọi lần đều là ngươi tự thân gách lấy mọi nguy hiểm, bây giờ hãy để cho A Long giúp ngươi một tay.”



Can Hữu Long tâm tình biến hóa khiến khí tức cũng biến hóa, làm hai người Tiểu Tam chú ý. Sau đó cả hai đồng loạt nhìn sang phía Vân Chính Thiên và Ngọc Tử Bối bên kia, cùng ồ lên một tiếng.



“Đội trưởng, hắn thua?”



Tiểu Tam giọng hơi cất cao lên nói, hai mắt không giấu được sự kinh ngạc. Còn Tiểu Linh thì tinh thần trút xuống không phanh.



Ngọc Tử Bối đối với bọn hắn có tính chất như thế nào, là chân chính hạch tâm linh hồn của Thanh Long thành tiểu đội. Hắn còn được gọi là hồn sư sở hữu Lam Điện Bá Vương Long võ hồn thuần khiết nhất vài ngàn năm trở lại đây.



Ngọc Tử Bối, là bất thế kỳ tài mà Thanh Long thành uẩn dưỡng nhiều năm mới sinh ra được. Hắn so với mấy tên như Đái Thiên Huyền hay Từ Thiên Phong cũng không chút nào thua kém.



Nếu như không phải đội viên Thanh Long thành quá nhược, chỉ sợ bọn hắn sẽ không bị loại ở đệ nhất khảo nghiệm. Xét riêng về khả năng chiến đấu, Ngọc Tử Bối có tư cách xếp trong năm người đứng đầu.



Thế nhưng bây giờ, bậc này thiên tài khi đơn đấu với một tên thiếu niên nhìn qua vô cùng bình thường chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn lưỡng bại câu thương một trận, dẫn đến cả hai trực tiếp thoát lực mà ngất xỉu.



Chuyện này có tính đả kích như thế nào, phải biết Vân Chính Thiên nhỏ hơn Ngọc Tử Bối hai tuổi, tu vi còn chưa có tiếp cận năm hoàn Hồn Vương. Nếu thực sự cho hắn một chút thời gian, e rằng Ngọc Tử Bối không còn là đối thủ ngang hàng được nữa.



Cảm thấy Tiểu Linh tâm tình ngây ngốc, Tiểu Tam lập tức thanh tỉnh lại, nói:



“Ngươi bình tĩnh lại đi. Chỉ cần chúng ta đem tên mập trước mặt giải quyết, vẫn có thể giành lấy chiến thắng.”



Tiểu Tam lời nói không sai, tức thì Tiểu Linh khôi phục lại tinh thần, nàng hai mắt tràn ngập sát khí, không nói không rằng trực tiếp phóng thẳng tới Can Hữu Long vị trí.




Tiểu Linh đang xông lên, tức thì bị đạo thanh âm này chặn lại, ngay sau đó nàng có cảm giác một trận run rẩy kịch liệt từ trong linh hồn.



“Là ngươi? Làm sao có thể?”



Tiểu Linh thất thanh kêu lên, trước mắt nàng trời đất như muốn quay cuồng, bởi vì chủ nhân của đạo thanh âm này, chính là tên thiếu niên vừa tử chiến một trận với Ngọc Tử Bối, hắn tự nhiên là Vân Chính Thiên.



Ngay tại sau lưng Vân Chính Thiên, lại có bóng dáng tên mọt sách Hoa Quyển Sinh. Tiểu Linh hai mắt thoáng kinh ngạc. Xem ra sự hồi phục của Vân Chính Thiên, chính là do một tay tên mọt sách này làm ra.



“Khốn nạn.”



Tiểu Linh cảm giác bất lực, tức giận mắng chửi một câu. Phệ Long Thủ vẫn một mực xuyên tới trái tim của Can Hữu Long trước mặt.



Vân Chính Thiên thấy vậy, hai mắt bỗng nhắm lại, tức thì sau lưng hắn, tóc đen Vân Chính Thiên từ trong hư vô hiện ra.



Thân ảnh hắn lóe lên một vệt hắc quang, một khắc sau, hắn đã tiếp cận Tiểu Linh vị trí, đưa đôi mắt vô hồn liếc nhìn nàng một cái. Dưới đôi mắt này, Tiểu Linh có cảm giác như bị nhìn thấu tận tâm can. Cảm giác cực kỳ khó chịu.



Tóc đen Vân Chính Thiên, bàn khẽ đưa lên, tức thì hắc quang ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh màu đen, loại kiếm ảnh này phản phất như muốn cắn nuốt toàn bộ không gian xung quanh nàng, khiến nàng không khỏi có ý muốn thoái lui.



“Ta... ta chịu thua.” Tiểu Linh bất tri bất giác kêu lên. Dưới áp lực đè nén cùng cực này, nàng rốt cuộc không nhịn nổi.



Bất quá, tóc đen Vân Chính Thiên hầu như không để ý tới nàng, chỉ thấy hắn chớp mắt một cái, một vùng không gian màu đen lập tức bao phủ lấy cả hai, ngăn cách năng lực truyền tống của Thông Thiên Tháp.



“Ngươi... muốn làm gì?” Tiểu Linh kinh sợ la lên.



Hưu!



Sắc mặt băng lãnh, tóc đen Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự. Kiếm ảnh màu đen giơ lên cao, sau đó lập tức bổ xuống.



“A.”



Tiểu Linh hai mắt trợn trắng nhìn lên kiếm ảnh màu đen đang chém xuống. Trong đại não xuất hiện một loại cảm giác nàng chưa từng nếm trải qua. Không gian bốn phía dường như hóa thành một vùng hư vô không gian, không còn mùi vị, không còn ánh sáng, không còn cảm giác.



Nàng giống như đã chết.



................