Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 205 : Đại thù truyền kiếp

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Tại khu vực chờ chiến Tu La thành, hiện tại cũng chỉ có một người duy nhất. Vương Hạo là người được mệnh danh là binh sĩ có thực lực mạnh nhất khảo nghiệm năm nay. Bản thân sở hữu Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, tu vi năm mươi tám cấp, chỉ còn cách một chút nữa thôi liền có thể đột phá cảnh giới sáu hoàn Hồn Đế.



Hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Cùng lắm là mười chín tuổi mà lại có bậc này thực lực, trong hồn sư giới đã có đầy đủ cao ngạo.



Vương Hạo hai chân xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền ngưng thần điều tức. Thế nhưng vừa nghe thanh âm thông báo đến lượt thi đấu, hai mắt như hai vòng xoáy đen tối chợt mở ra.



“Rốt cuộc cũng đến lượt. Ta chờ hơi bị lâu rồi a.”



Vương Hạo có chút uể oải vươn vai đứng dậy, nói. Đột nhiên ngay lúc chuẩn bị bước ra bên ngoài, hắn chợt đứng khựng lại trong vài giây, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phương xa, thầm thì nói một mình:



“Đại nhân, xin hãy chờ tiểu nhân thêm một thời gian nữa sẽ tìm được thứ ngài cần.”



Ngay thời điểm Vương Hạo nói một câu này, trên trán hắn có một cái long văn đồ án chớp sáng. Vương Hạo vuốt ngược mái tóc dài ra phía sau, bước chân ra khỏi khu chờ chiến, thẳng tới trung tâm võ đài.



Vương Hạo chính là đại biểu duy nhất của Tu La thành, mặc dù Thành Chủ Tu La thành, Đường Các Vân rất không đồng ý với quyết định này của Vương Hạo nhưng lão cũng không thể trực tiếp lên tiếng bác bỏ được. Mặc dù lão cũng rất tự tin với thực lực của Vương Hạo nhưng trên đời này không có gì là chắc chắn. Vạn nhất hắn để thua, như vậy Tu La thành danh tiếng liền bị hủy hết.



“Tên nhóc này quá ngang bướng.” Một tên lão giả ngồi gần Đường Các Vân lắc đầu nói.



Đường Các Vân nghe vậy chỉ thở dài một cái đáp:



“Ai bảo hắn là bất thế kỳ tài ngàn năm có một. Ta còn nhớ năm đó hắn chỉ là một tên nhóc yếu ớt, vậy mà bây giờ đã có đủ thực lực tranh giành vị trí đệ nhất nhân này a.”



Vị lão giả chợt nói: “Thành Chủ, ngài nhắc tới chuyện này ta mới nhớ. Không biết năm đó Vương Hạo từ trong Thú Vực trở ra gần như thoát thai hoán cốt. Thật không hiểu hắn gặp được cơ duyên gì.”



Đường Các Vân hai mắt chăm chú nhìn Vương Hạo bên dưới, nói:




“Thằng nhóc này, lại có thể đem Lôi Thượng Kỳ Lân chủng loại cao quí hồn thú kia thực sự khuất phục. Thật hiếm có.”



Lôi Thượng Kỳ Lân là bậc nào hung thú viễn cổ, Vực Chủ tất nhiên là người nắm rõ nhất. Với lại món đồ kia vốn không phải do hắn tìm được, mà là do một vị tiền nhiệm Vực Chủ may mắn tới tay. Thế nhưng đã rất lâu không ai có thể đem Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy kia hoàn chỉnh hấp thụ, cho dù tuế nguyệt đã ăn mòn không ít năng lượng của Địa Bảo này.



Cho nên nhìn thấy Lương Thế Nhân thành công hấp thu lại có thể phát huy uy lực đến mức này, Vực Chủ hội kinh hỷ không ngừng. Thiên tài địa bảo chỗ tốt, chung qui cũng cần phải hấp thu mới được, còn nếu không chỉ sợ không khác gì một vật vô tri vô giác, tùy tiện để tuế nguyệt ăn mòn rồi biến mất.



“Nếu đã như vậy, trận chiến này rất đáng để coi a. Long đấu với Kỳ Lân, hắc hắc. Không ngờ từng tuổi này lại có thể theo dõi một màn đặc sắc như vậy.” Vực Chủ có chút chờ mong nói.



Từ thượng cổ chí kim trên Đấu La Đại Lục, đã từng có lúc Long tộc đối mặt với kẻ thù cực kỳ mạnh mẽ là Kỳ Lân tộc. Vào thời điểm đó, nhân loại còn chưa phát triển như bây giờ, càng không có tư cách cùng hai đại tộc này chống lại. Chiến tranh triển khai liên miên bất tuyệt, vô số cường giả hai tộc giao tranh với nhau cực kỳ thảm liệt.



Cho đến đời con cháu sau này, ký ức đại chiến đó vẫn ăn sâu trong tiềm thức bọn chúng. Chỉ cần đánh hơi thấy khí tức của kẻ thù, chiến ý lập tức bốc lên ngùn ngụt.



Mà Vương Hạo hiện tại, có thể nói là đại diện cho Long tộc, Kim Nhãn Hắc Long võ hồn người sở hữu. Còn Lương Thế Nhân, là đại biểu cho Kỳ Lân tộc thông qua một tia Lôi Thượng Kỳ lân huyết mạch chảy trong huyết quản.



Long Lân chi tranh, đến khi có một bên thực sự ngã xuống mới thôi.



“Thật không ngờ trong thời gian ngắn, ngươi lại có thể đứng thẳng dưới uy áp của ta. Thật đáng để ta dốc sức một lần.” Vương Hạo ngữ khí có chút thay đổi, thực sự hắn không ngờ trong Long Thần thành, ngoại trừ Vân Chính Thiên kia, còn có một cái cực kỳ khó đối phó như Lương Thế Nhân trước mặt.



Lương Thế Nhân đem Lôi Ảnh Quang Minh Kích đặt ở trên vai, làm một cái thủ thế phòng ngự, bàn tay giơ lên vẫy vẫy về phía Vương Hạo, thản nhiên nói:



“Muốn đánh thì tới đây, có cần nói nhiều như vậy không?”



.........