Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 209 : Đế Thiên hàng lâm

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


“Con mẹ nó.” Hàn Long Quần mắt thấy con gái bị bắt đi nhưng trở tay không kịp, hắn tức tốc đem thân thể xông thẳng vào cái thông đạo vòng xoáy còn chưa kịp đóng lại kia.



ẦM!



Nhất thời một đạo kịch liệt nổ lớn vang lên, Hàn Long Quần thân thể bị bắn ngược lại như một viên đạn pháo, quần áo rách tả tơi. Đám người xung quanh liền há mồm trợn mắt. Tuy Hàn Long Quần chỉ là phụ trợ hệ hồn sư, nhưng hắn vẫn là một vị Phong Hào Đấu La hàng thật giá thật. Thế nhưng loại năng lượng tỏa ra từ thông đạo vòng xoáy kia lại có thể làm hắn rơi vào bộ dáng thảm thương như vậy, thật khó mà tin được.



Vực Chủ từ trên đài cao giáng xuống, hắn áo bào vừa phất lên, một cỗ thâm thúy hồn lực liền đem thông đạo vòng xoáy này miễn cưỡng đình chỉ đóng lại. Sắc mặt ngưng trọng nói:



“Thông đạo này có cấm chế, phàm là hồn sư tu vi vượt quá sáu hoàn Hồn Đế, liền không thể ra vào. Hiện tại ta đã khống chế để nó không đóng lại, cứu binh có thể tiến vào được rồi.”



Hồn Đế không thể ra vào? Nói như vậy, muốn cứu lấy Hàn Thanh Chi, chỉ có thể phái tối đa là Hồn Vương ra trận, nhưng... tại đầu bên kia của thông đạo, có ai đoán được là chỗ nào. Sợ nhất là thông đạo này trực tiếp dẫn tới hạch tâm của Thú Vực. Vậy thì dù Phong Hào Đấu La cí đích thân xông vào, chỉ sợ vẫn gặp nguy hiểm trùng trùng.



Hạch tâm Thú Vực, là nơi sinh sống của Thập Đại Hung Thú đương thời, ngoài Đế Thiên ra có không ít hung thú thực lực rất mạnh. Tùy tiện gặp phải một tên, chết không toàn thây a.



Hồn Vương nếu như tiến vào, hội lành ít dữ nhiều, cửu tử nhất sinh. Hung hiểm như vậy nhiệm vụ, cho dù Vệ Binh của Long Thần thành sở hữu không ít Hồn Vương có kinh nghiệm, nhưng vẫn không thể điều động bọn hắn vào nơi không có lối về như vậy được.



“Ta đi.” Ngay lúc mọi người còn đang im lặng, đột nhiên có một đạo thanh âm yếu ớt vang lên.



Lương Thế Nhân sắc mặt tái nhợt, đi tới trước mặt Vực Chủ quì xuống nói:



“Vực Chủ, để cho ta đi, ta nhất định đem nàng cứu ra.”



“Ta cũng đi.” Vân Chính Thiên cũng đi tới bên cạnh Thế Nhân, một tay vỗ lên vai hắn kiên định nói. Sau đó lần lượt mấy người Tiếu Phong, Can Hữu Long, Mã Thiên Hoa cùng Hoa Quyển Sinh bước tới đứng chung một chỗ. Bọn hắn ánh mắt vô cùng kiên quyết, Hàn Thanh Chi đối với bọn hắn không khác gì tiểu muội, hiện tại lại bị một tên vô liêm sỉ như Vương Hạo bắt đi, ai ai cũng sục sôi máu nóng.



Vực Chủ nhìn bọn hắn thật sâu, trong lòng không khỏi tán thưởng. Dám đứng ra lãnh lấy nhiệm vụ bất khả thi này, ngoài lòng can đảm ra còn dựa vào tình cảm của từng người bọn hắn đối với nàng. Bất quá người bị bắt đi là nhi nữ của Hàn Long Quần, tốt nhất vẫn để hắn quyết định.



“Tiểu Quần, ngươi quyết định đi.”



Hàn Long Quần bộ dáng chật vật đi ra từ đóng gạch vụn, gương mặt ngưng trọng nhìn Lương Thế Nhân, chậm rãi nói:



“Ta không muốn mất thêm xấp nhỏ các ngươi nữa, hay là ở lại đi, ta sẽ tìm cách.”



Hàn Long Quần thoại âm vừa rơi xuống, sắc mặt đám Vân Chính Thiên vô cùng bất ngờ, thế nhưng bọn hắn làm sao không biết, Thành Chủ không muốn bọn hắn đi vào nơi hiểm nhiều an ít.



“Vực Chủ, ta...”



“Không cần nói nữa.”
Hắn vậy mà thực sự tới đây.



Đế Thiên từ trên trời cao rơi xuống, hắn hiện tại đã hóa nhân hình, là một trung niên nam tử có mái tóc màu vàng kim, theo sau hắn đều là nhân hình cao tầng Thú Vực, có không ít hơn năm mươi người.



Đám người này, đều là có được thực lực tương đương Phong Hào Đấu La trở lên.



Thập nhị Thành Chủ cùng đông đảo cao tầng theo sau Vực Chủ phóng lên tận trời. Bọn hắn ánh mắt ai nấy đều lộ rõ sự căng thẳng. Đã lâu rồi hồn thú chưa từng phát động một đợt công kích nào kinh khủng như thế này, không lẽ bọn chúng thực sự muốn liều mạng đánh chết Vực Chủ ngày hôm nay.



Vực Chủ bay lên trước, nhìn thẳng vào Đế Thiên, nói:



“Ngươi một nước cờ này quả thực cao minh, lão phu bội phục. Tuy nhiên nếu ngươi dám nghĩ rằng chỉ bằng đám rác rưởi mang theo phía sau liền có thể hủy diệt đế chế của ta, thì đó lại là một suy nghĩ cực kỳ sai lầm.”



Đế Thiên nghe vậy càng cười lớn hơn, hắn nói:



“Sai lầm hay không, một lát nữa là biết.”



.....



Trước mắt một mảnh không gian chói lóa, ngắn ngủi vài giây sau, bọn hắn đã lấy lại được thị lực.



Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đã đi xuyên qua thông đạo, mà tại đầu bên kia của thông đạo, lại là một mảnh âm u không gian. Bốn phía cảnh sắc ảm đạm, thực vật đều một màu đen tối. Ngẩng đầu lên nhìn trời, lại không thấy bất kỳ một tia sáng nào, tựa như có một tầng ô yên chướng khí đã che phủ toàn bộ vùng trời nơi đây.



“Quả nhiên là Thú Vực, bất quá không biết đã ở địa phương nào.” Vân Chính Thiên nói.



Đây không phải lần đầu bọn hắn tiến vào Thú Vực, nhưng chân chính đi xa tới mức không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như thế này, vẫn là lần đầu tiên.



“A Nhân, tận lực thu liễm khí tức lại, chúng ta không muốn bọn chúng biết có người theo đuôi a.”



Vân Chính Thiên nghiêm giọng nhắc nhở.



Lương Thế Nhân gật đầu một cái, sau đó chậm rãi bước theo sau. Vân Chính Thiên cấp độ tinh thần lực không thấp, vừa tiến vào nơi này hắn liền đem tinh thần lực khuếch tán ra dò xét khắp nơi. Không lâu sau, hắn ánh mắt có chút vui mừng nhìn Lương Thế Nhân nói:



“Đã cảm nhận được khí tức Vương Hạo, hắn hình như bị thương, cho nên quãng đường đi không quá xa, được rồi, chúng ta đuổi theo.”



..............