Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 221 : Biến cố

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Long Thần thành, tiểu thôn phụ cận.



Nơi này tiểu thôn không khí có một chút ảm đạm, sắc mặt người dân lui tới không mấy vui vẻ, trái lại còn hiện rõ vài nét lo âu. Một tên thương lái từ thành phố khác tới lập chỗ bày bán, nhìn thấy gương mặt không có sức sống người dân, hắn nghi hoặc kêu một đứa trẻ lại gần hỏi:



“Tiểu hài tử, ngươi cho ta hỏi trong thôn có chuyện gì mà mọi người nhìn như đưa đám.”



Tiểu hài tử ánh mắt lanh lợi, nước da trắng hồng, thản nhiên đáp:



“Ngài không biết chuyện gì sao, ta nghe phụ thân nói Thành Chủ chết rồi, không những vậy mà cao tầng lãnh tụ của nơi này cũng theo hắn mà chết hết luôn.”



Tiểu hài tử ngô nghê thanh âm thốt lên, hoàn toàn không ý thức được việc mình đang nói đến bậc nào nghiêm trọng.



Tiểu thương lái bán tin bán nghi, lại lần nữa tìm một lão thúc phụ bên đường, gặn hỏi, lão trả lời:



“Cái gì mà chết cơ chứ, sai rồi, ta mới nghe đám binh sĩ gần đây nói. Thành Chủ lão nhân gia ngài cùng đoàn tùy tùng bị hồn thú vây hãm tại nơi của Vực Chủ, hiện thời chưa có trở ra mà thôi. Có thể nói là không rõ tung tích a. Ngươi là tiểu thương lái mới tới chỗ này, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng vào thành a. Thời điểm hiện tại, thảo khấu hoạt động tần suất nhiều lắm.”



Tiểu thương lái nghe vậy, mặt mũi kinh sợ lập tức gói gém đồ đạc, trực chỉ cổng thành mà đi tới.



Đã gần một tháng kể từ khi Đế Thiên dẫn quân tấn công Vực Chủ Điện, những người có mặt tại thời điểm đó, vẫn không có trở ra. Không ít người nghĩ Đế Thiên đã chiến thắng trận chiến này, miểu sát toàn bộ tinh anh của Nhân Vực.



Bất quá một số người thông thái lại không nghĩ như vậy, bản chất trận đại chiến kia là vận mệnh chi chiến. Nếu như hồn thú thực sự chiến thắng, Nhân Vực há còn tồn tại đến bây giờ.



Cho nên bọn hắn liều lĩnh công bố, đám Vực Chủ, Thành Chủ chỉ đang bị mất tích mà thôi, chủ yếu là để an ủi tâm lý lo sợ của bá tánh, có như vậy mới không tạo nên cục diện hỗn loạn.



Từ khi Long Thần thành mất đi Thành Chủ chưởng quản, thảo khấu vốn bị dẹp yên lại một lần nữa nổi dậy. Bọn hắn ra tay cướp bóc các tiểu thương, bắt cóc người dân đòi tiền chuộc, thậm chí giết người, tội ác hoành hành khắp nơi.



Nhưng vì Chung Cực Quân Đoàn đang trong trạng thái rắn mất đầu, vẫn không có tiến hành càn quét qui mô lớn, chỉ lo tập trung ổn định tình hình bên trong thành.



Ngoại vi thành phố khoảng cách không xa.



Một cái hư vô vầng sáng lặng yên hiện ra trên không trung, từ trong vầng sáng đó có ba đạo thân ảnh, hai nam, một nữ. Bọn hắn vừa nhấc chân bước ra khỏi thông đạo vòng xoáy, liền cảm thấy có chút không đúng. Cả ba bất thình lình giật mình, té đập mặt xuống đất, tư thế tiếp đất không thể xấu hơn.



“Ui da, tại sao lại xuất hiện ở trên trời.”



Hàn Thanh Chi một tay xoa xoa vùng mông ê ẩm nói.



Ba người này còn không phải Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi hay sao. Sử dụng Truyền tống đại trận hồn đạo khí, rốt cuộc thành công trở về Nhân Vực, chỉ có điều vị trí xuất hiện hơi sai thôi.
Long Thần thành vốn là tòa thành náo nhiệt bậc nhất Nhân Vực, thế nhưng bây giờ không khí ảm đạm đi rất nhiều, dân chúng lo sợ ít dám ra đường. Các thương lái cũng không dám tiếp cận mấy tòa thành lớn nữa. Tựa hồ trên đường chỉ còn binh sĩ tuần tra di chuyển.



Thông qua Lam Tiêu tường thuật, những ngày gần đây Liên Minh Thảo Khấu lại bắt đầu quấy nhiễu. Không biết bọn hắn từ đâu có được tin tức cao tầng quân đoàn đều bị mất tích, vì vậy bọn chúng liền thừa nước đục thả câu, cướp bóc vô độ.



Lam Tiêu từng dẫn quân xông ra chém giết một lần, nhưng bọn này thấy đánh không lại liền bỏ chạy, căn bản không thể nào truy sát quá xa được.



Cũng vì điều này mà người dân không dám ra khỏi thành a, chỉ quanh đi quẩn lại trong nhà mà thôi. Tình hình hết sức thê thảm.



“Nếu tiếp tục như vậy, ta e rằng lòng dân sẽ bất an, không khéo bọn thảo khấu lại cho người trà trộn vào, kích động dẫn tới hỗn loạn thì rất phiền toái.”



Lam Tiêu thở dài nói.



Kể từ khi cao tầng mất tích, Lam Tiêu đứng ra tạm thời quản lý hết thảy. Bất quá hắn kinh nghiệm không đủ, hiện tại bắt đầu cảm thấy có chút bế tắc vô lực a. Thế nhưng may mắn sao hôm nay Vân Chính Thiên trở về, đá hết tất cả sang cho hắn là tốt nhất.



“Chính Thiên, ngươi trở về thì tốt quá. Mau mau tiếp quản cương vị của ta, binh sĩ đều cần một vị lãnh tụ tạm thời a.”



Lam Tiêu cười nói.



Vân Chính Thiên nghe vậy giật nảy cả mình, liền muốn từ chối thì bị Thế Nhân cùng Thanh Chi cản lại.



“A Thiên, ngươi hiện tại là người thích hợp nhất, chiến tích của ngươi tòa thành này không ai không biết. Tạm thời lãnh đạo, không phải ngươi thì còn ai nữa.”



“Ca ca, Thế Nhân nói đúng đó.”



Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, nếu cho hắn lựa chọn, hắn tự nhiên không ôm hết thảy đống hỗn loạn này vào mình. Dù sao lãnh đạo không phải nói là làm được, đó là công việc cần bề dầy kinh nghiệm đúc kết mà ra.



Thế nhưng trong tình huống hiện tại, hắn đích thị là người thích hợp để trở thành lãnh đạo tạm thời.



Nghĩ nghĩ một lát, Vân Chính Thiên rốt cuộc đồng ý: “Được rồi, nhưng mà ta có một điều kiện.”



“Điều kiện gì?” Lam Tiêu, Thế Nhân cùng Thanh Chi đồng thanh hỏi.



“Ta chỉ đồng ý quản lý việc quân binh, đảm bảo trị an cho Long Thần thành, đánh dẹp thảo khấu mà thôi. Còn mấy chuyện như sổ sách, chính trị, triều chính ta thực không làm được, cũng không có tư cách làm. Cái này Thanh Chi tự nhiên vô cùng hợp tình hợp lý.”



..............