Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 228 : Chiến hắc phong (2)

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Đưa mắt nhìn Hắc Phong bị hỏa diễm bao phủ bên dưới, Vân Chính Thiên mặt không biến sắc. Hỏa Phượng Dực triển khai, từ từ đáp xuống mặt đất.



“Thật không hổ là đại đầu lĩnh.” Vân Chính Thiên vừa đáp xuống đất, thanh âm có chút tán dương nói.



Vân Chính Thiên một lời này, tự nhiên là ám chỉ Hắc Phong đang bị hỏa diễm vây khốn bên kia. Thế nhưng chưa tới năm giây sau, chỉ thấy bên trong đoàn hỏa diễm có tiếng cự trảo vỗ mạnh vào nhau. Nhất thời một cỗ xung lực bay ra đem hỏa diễm của Vân Chính Thiên triệt để dập tắt. Hắc Phong thân gấu khôi vĩ vẫn đứng đó đứng đó, gương mặt có nét xám tro.



Tuy rằng công kích của Vân Chính Thiên không làm hắn thụ thương đáng kể, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn mất sạch mặt mũi trước đám thuộc hạ rồi. Hắc Phong thường ngày đều tỏ vẻ lẫm liệt uy phong trước mặt chúng thuộc hạ, xem tình hình bây giờ, đối đầu với một tên tiểu tử thua kém hơn chục tuổi, chỉ miễn cưỡng đánh ngang sức.



“Đừng vội đắc ý.” Hắc Phong dường như thẹn quá hóa giận, thanh âm nhất thời cất cao thêm vài phần. Sau lưng hắn đệ ngũ hồn hoàn trực tiếp lóe lên. Đại Lực Kim Cang Hùng võ hồn đang phụ thể trên người Hắc Phong, thân gấu cấp tốc phóng lớn lên, nháy mắt đã vượt qua ba mươi mét chiều cao, khí tức cũng tăng lên tới trình độ tương đương kinh khủng.



Hùng trảo sắc nhọn giơ ra phía sau, tức thì tại vị trí phần đầu móng vuốt từ từ ngưng tụ một loại cực đoan lực lượng vòng xoáy. Mỗi một giây trôi qua, loại lực lượng này như có cơ chế tự động cắn nuốt thiên địa nguyên lực trong không khí, tiến hành tự tăng cường.



Đây chính là vạn năm hồn hoàn mang tới cường đại hồn kỹ, Vân Chính Thiên lập tức chỉnh đốn sắc mặt, ngưng thần quan sát.



Vạn năm hồn kỹ uy lực tuyệt nhiên không giống ngàn năm hồn kỹ, mà Hắc Phong lại có được Hồn Đế cấp bậc, chỉ sợ đệ ngũ hồn kỹ này uy lực đánh ra, cũng đủ làm Vân Chính Thiên hắn một trận lao đao.



Trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, Vân Chính Thiên năm vòng hồn hoàn sau lưng xoay tròn, tại thời điểm này đệ ngũ hồn hoàn cũng đồng thời sáng lên.



Đệ ngũ hồn hoàn của hắn là đến từ vạn năm Thôn Phệ Ma Chu sinh sống trong Thú Vực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn vận dụng hồn kỹ này trong lúc giao đấu.



“Vậy để con gấu đen ngươi nếm thử uy lực hồn kỹ mới của ta.”



Đối mặt với Hồn Đế một kích toàn lực, Vân Chính Thiên không thể do dự một chút nào, đệ ngũ hồn hoàn vừa đạt được không lâu kia, hắn là muốn biến Hắc Phong trở thành tế phẩm a.



Ngay tại thời điểm đệ ngũ hồn hoàn của hắn sáng lên, Vân Chính Thiên gương mặt dường như tối sầm lại, tóc tai trở nên bồng bềnh như đang ở trầm mình trong một hồ nước mênh mông. Trường bào màu đen khẽ khinh động trong gió, một vệt hắc quang lóe lên, trên tay hắn lúc này là một thanh mới toanh trường kiếm.


Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên nhìn Hắc Phong, mang theo vài phần năn nỉ nói:



“Ngươi lần nữa sử dụng hồn kỹ lúc nãy đánh ta đi, ta lại cho ngươi thời gian áp súc a. Hay là ngươi trực tiếp vận dụng đệ lục hồn kỹ cũng được.”



Tên này... Có phải bị điên rồi hay không?



Đám thuộc hạ bên dưới một trận nhao nhao cả lên. Tuy rằng bọn hắn không biết tại sao vào giây phút cuối Kim Cang Cự Quang Trảo của Hắc Phong trại chủ bị mất đi tác dụng. Thế nhưng Vân Chính Thiên nói lời này với Hắc Phong, không khác gì nói ngươi giết ta đi a.



Hắc Phong tự nhiên không hiểu ý đồ Vân Chính Thiên là cái gì, nhưng lúc này tâm tình của hắn chính là từ khi sinh ra tới giờ tức giận nhất một lần. Đại chiến đã lâu không những không thể đem đối phương đánh chết, hồn kỹ không biết vì sau mất đi tác dụng, lại được đối phương năn nỉ hắn tiếp tục công kích.



Mặt mũi Hắc Phong hôm nay, triệt để bị Vân Chính Thiên ngồi lên rồi.



“Nếu ngươi đã muốn, vậy thì bổn tọa thành toàn.”



Hắc Phong nghiến răng nghiến lợi nói, sau lưng hắn, đệ lục hồn hoàn liền sáng lên. Cường hoành khí tức trên người Hắc Phong một lần nữa bay ra, lần này so với lúc nãy áp súc đệ ngũ hồn kỹ, còn mạnh hơn một bậc.



Vân Chính Thiên vừa đón nhận khí tức này, trên mặt rốt cuộc thỏa mãn, bàn tay quay ra vỗ vỗ lỗ đem vòng xoáy kia, thầm nói:



“Ta chỉ là đang tò mò, lấp đầy bình thôn phệ này, sẽ mang cho ta cái gì hồn kỹ công kích.”



..............