Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 268 : Tà ác chi khởi

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Nhị Bạch bỗng nhiên hướng hắn đặt nghi vấn, Vân Chính Thiên đồng tử cũng hơi nhúc nhích một chút. Lão Hùng này nhãn lực quá kinh dị đi, ngay cả hắc lực ẩn giấu âm thầm vận chuyển tận trong đan điền mà cũng không qua mắt được nó.



Vân Chính Thiên không thể giấu diễm, liền lên tiếng giải thích:



“Nhị Bạch tiền bối đừng hiểu lầm, đây là một loại đặc thù lực lượng của riêng ta. Tuy rằng ta phải công nhận tính chất của nó có chút giống với thứ ngài gọi là tà ác chi lực kia, nhưng ta cam đoan nó không phải. Đây là lực lượng ta có được nhờ kỳ ngộ trong quá khứ. Ta gọi nó là hắc lực.”



Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên khí tức lập tức biến đổi. Một đầu tóc dài đen như mực hiện ra, rõ ràng đã đem hắc lực thúc dục lên. Khí thế của hắn lúc này trong nháy mắt xoay chuyển một trăm tám mươi độ.



Nếu như vừa nãy là thuần khiết quang minh chi lực thì bây giờ không khác gì một đại ma đầu thở ra vô tận sát niệm.



Nhị Bạch hai mắt chăm chú ngắm nhìn Vân Chính Thiên bày ra loại lực lượng kia, hai mắt nó cũng hơi nhíu lại, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.



“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Nhị Bạch lại hỏi.



Vân Chính Thiên không dám thất kính, ôm quyền trịnh trọng nói: “Vãn bối Vân Chính Thiên.”



Nhị Bạch gương mặt thập phần ôn hòa nhìn hắn, cười nói: “Thiếu niên, ngươi còn trẻ tuổi nhưng tiềm lực không tệ a. Thú thật vừa nãy khi các ngươi đem đám ác linh canh phòng bên ngoài chém giết, ta đã phát hiện ra khí tức tà ác trên người ngươi tỏa ra, vì vậy liền biết các ngươi đang tìm tới rồi. Bởi vì loại tà ác lực lượng mà ngươi sử dụng ngoài kia mang cho ta cảm giác có chút quen thuộc, cho nên bây giờ mới muốn nhìn lại một lần.”



Vân Chính Thiên hơi ngẩn người ra, lập tức hỏi lại: “Ngài quen thuọc? Nhị Bạch tiền bối, như vậy hẳn ngài rõ ràng lai lịch loại lực lượng này sao? Còn có tà ác chi lực mà hai người các ngươi hay nhắc tới là cái gì?”


“Tiểu tử, vô cùng cảm tạ.” Nhị Bạch vui mừng nói.



Nó lúc này nhìn qua không khác gì một đứa trẻ, hy vọng có người bảo bọc cả. Nó cùng Băng Hùng Vương kia vốn dĩ là một, bất quá Tiểu Bạch trở thành Hoắc Vũ Hạo hồn linh, phi thăng thành thần, sống một cuộc đời mới.



Còn bản thân nó thì ở lại Vong Linh Thế Giới tối tăm này, một mực chờ đợi có ngày sẽ gặp lại chủ nhân. Nhưng mà... tinh thần nó đã quá mệt mỏi rồi.



Vân Chính Thiên xuất hiện mang tới cho nó một dự cảm đã từ lâu chưa nhìn thấy qua, đó chính là dự cảm nó đã từng nhìn thấy trên người chủ nhân đời trước, Hoắc Vũ Hạo. Hy vọng có một ngày tên thiếu niên này trong tương lai có thể đạt tới cấp độ tương đương với Thần. Nếu quả thực có ngày đó, Nhị Bạch nó cũng sẽ được sống một cuộc đời mới, sung túc và hạnh phúc hơn.



Còn nếu Vân Chính Thiên thất bại trên con đường trở thành Thần, vậy thì cùng nhau tan trong hư vô cũng không có gì đau đớn. Cho nên nó đã quyết định đánh cược một lần, đặt niềm tin vào dự cảm lần này của mình.



Vân Chính Thiên vui mừng ra mặt, cười nói:



“Nhị Bạch tiền bối nếu như đã không chê trách vãn bối vậy thì hãy cũng ta trở thành một thể. Ta cũng không phải cái gì chủ nhân của ngài, mà chỉ là đồng bọn, là bằng hữu. Hy vọng có một ngày cùng với ngài diện kiến Linh Băng Đấu La trên Thần Giới kia.”



Nhị Bạch nghe xong, nước mắt lưng tròng. Nó trong lòng một tia hy vọng nhỏ nhoi lại được thắp sáng tận sâu bên trong trong tâm hồn đã từ lâu khép kín.



“Vậy thì bắt đầu đi. Ta cảm thấy phần tà ác ý thức sắp quay trở lại. Không biết sau này còn cơ hội hay không, cho nên lần này phải nắm chắc thành công mới được.”



..............