Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 27 : Đặc huấn thể lực

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


“Bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi có đánh hay là không?”



Thoại âm nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Chính Thiên mồ hôi đổ đầy mặt. Người trước mắt này, rõ ràng là tuổi trẻ ưu tú nhất hắn từng gặp. Bất quá Vân Chính Thiên là bực nào cao ngạo, muốn trốn tránh một trận chiến mà đối phương khiêu chiến, hắn tuyệt đối không làm.



Hắc Kiếm lần nữa hư huyễn, ngay sau đó một tầng băng phong trực tiếp bao phủ lấy, nhẹ dịu lam sắc ánh sáng phát quang, Băng Đế Kiếm hiện.



Phía sau lưng hắn, một vòng tử sắc hồn hoàn cũng theo đó nhấp nháy.



“Hắn chỉ có một hoàn, hắc hắc. Lại còn muốn đánh với Hoàng cấp Lam Tiêu, quả thực ngông cuồng”.



“Người ta kêu là nghé không sợ cọp, chúng ta cùng xem hắn bị dạy dỗ như thế nào”.



Bên ngoài không it thanh âm chê cười, Vân Chính Thiên hoàn toàn không để ý đến, bởi vì trước mắt lúc này chỉ có kẻ địch sâu không thấy đáy Lam Tiêu.



Tu vi chênh lệch, chắc chắn không thể chiến thắng được, nhưng không phải chỉ cần đánh trúng Lam Tiêu một chiêu nữa thức, có thể miễn cưỡng xem như chiến thắng hay sao.



Một cước mạnh mẽ đạp xuống, cả người Vân Chính Thiên như một viên đạn pháo phi nhanh tới trước. Băng Đế Kiếm tụ lực đã lâu, kiếm ý dào dạt phóng xuất.



Lần đầu xuất chiên, Vân Chính Thiên trực tiếp sử dụng mạnh mẽ nhất hồn kỹ của hắn. Dung hợp hồn lực cùng với kiếm ý, đối với đối thủ như Lam Tiêu, hắn không thể bảo lưu.



Đối mặt kiếm ý phừng phực bay tới, Lam Tiêu trên mặt cũng xuất hiện ngạc nhiên dáng vẻ. Mặc dù tu vi chênh lệch quá lớn, căn bản hắn không quá bận tâm đến sát thương của Vân Chính Thiên, nhưng kỳ thực một kiếm này, mang lại cho hắn cảm thụ rất sâu sắc.



Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.



Dào dạt kiếm ý cùng nồng nặc băng nguyên tố theo một kiếm hung hăn càn quét tới. Lam Tiêu hai mắt ngưng lại, đệ nhất hồn hoàn lóe lên. Một khúc ca thanh thúy theo tiếng tiêu vang vọng cả không gian.



Thật là dễ chịu thanh âm a. Nhưng đối với Vân Chính Thiên lại khác hẳn. Tiếng nhạc này làm cho cả người hắn hoàn toàn trì trệ, muốn phát lực cũng khó lòng phát huy đến cực hạn.



Một chiêu này đã làm lực sát thương của Băng Đế Kiếm giảm xuống tối thiểu ba phần, bản thân Vân Chính Thiên tốc độ di chuyển cũng giảm xuống hơn một nữa.



Ngay lúc này, đệ tam hồn hoàn của Lam Tiêu lấp lánh. Một khúc nhạc lần nữa vang kên, chỉ có điều khúc nhạc này lan tỏa ra vài gợn sóng âm hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong nháy mắt đã lan tới vị trí Vân Chính Thiên.




“Riêng bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi đeo cho ta 30 kg tạ, chạy 110 vòng”.



Vân Chính Thiên nghe vậy sắc mặt kịch biến. Không phải chứ, rõ ràng là muốn chèn ép ta. Hắn nhất thời đứng nghệch ra, khiến Lam Tiêu hừ lạnh



“Ngươi không nghe rõ hay sao?”



“Tuân lệnh” Vân Chính Thiên khổ sở đáp.



Quay đầu nhìn lại các thành viên khác, chỉ thấy bọn hắn gương mặt cố nhịn cười, xem ra đắc tội Lam Tiêu kết cục không mấy tốt đẹp. Cả đám đi tới khu vực quân trang, đeo lên sau lưng một cái hồn đạo khí mô phỏng.



Các thành viên khác điều chỉnh thông số là 20kg, Vân Chính Thiên thì 30kg.



Hồn đạo khí vừa hoạt động, Vân Chính Thiên cơ thể lập tức nặng trịch. Không những di chuyển có phần khó khăn, hồn lực trong cơ thể cũng vận chuyển chậm chạp.



“Lính mới, ngươi không được sử dụng hồn lực đâu, nếu để đội trưởng biết sẽ bị phạt thêm đó”.



Một tên thành viên dáng người thon dài, gương mặt có phần tuấn mỹ mỉm cười nhắc nhở. Hắn tên là Tiếu Phong.



Tiếu Phong năm nay 15 tuổi, là thành viên nhỏ tuổi nhất trước khi Vân Chính Thiên gia nhập, hắn hiện tại 29 cấp Đại Hồn Sư, trong đội cũng vô cùng ưu tú.



“Đa tạ Tiếu huynh nhắc nhở” Vân Chính Thiên ngay lập tức điều chỉnh lại cơ thể, hồn lực tạm thời không dùng đến, chỉ có sức mạnh đem đi chống đỡ, vô cùng khó khăn a.



“Không có gì, vài bữa ngươi sẽ quen thôi” dứt lời Tiếu Phong lập tức chạy vòng thứ nhất.



Vân Chính Thiên không dám chậm trễ đuổi theo sau. Chỉ được vài bước, hắn đã bắt đầu cảm nhận sức nặng đè lên cơ thể, chẳng khác chút nào so với áp lực Hắc Phong mang đến cho hắn, chỉ có điều dễ chịu hơn chút mà thôi.



Nhìn đồng đội chạy như không ở phía trước, Vân Chính Thiên mới biết được, so với bọn họ bản thân thực sự chưa là gì cả. Muốn trở thành một tên mạnh mẽ hồn sư, cần phải có một chút chấp niệm hơn nữa.



“Phải cố gắng nhiều hơn” gằn giọng tự nhủ, Vân Chính Thiên lại tiếp tục chạy đi.