Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 279 : Hồn Đế! Ma Hạch?

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Tiểu Hùng thân ảnh mập mạp ở bên trong tinh thần hải Vân Chính Thiên lăng không mà đứng, nó tuy thể trạng nhỏ bé nhưng lại ra dáng ông cụ non, làm cho Tiểu Phượng cùng Tiểu Hổ bên cạnh có chút buồn cười. Chỉ là bọn nó cũng không có lá gan đi trêu chọc đầu hồn linh ba mươi vạn năm tuổi này a.



Kể từ khi Vân Chính Thiên tiếp nhận Hạo Thiên Truyền Thừa, nó hai mắt thủy chung cực kỳ chăm chú quan sát từng khối tinh thể năng lượng đang không ngừng tiến vào. Loại tinh thể này là toàn bộ năng lượng truyền thừa được hắc hà tinh lọc, đạt đến độ tinh khiết nhất định, dựa vào số lượng lớn mà kết tinh lại với nhau.



Mà loại tinh thể năng lượng này bản chất bên trong vẫn là vong linh năng lượng mà Hạo Thiên Trì uẩn dưỡng bao nhiêu năm mới có, đối với Tiểu Hùng vô cùng quen thuộc.



Chính vào lúc này, hai mắt Tiểu Hùng đột nhiên sáng lên, nó quát lớn:



“Tiểu Thiên, hồn lực đã tích góp đủ rồi, mau đem hắc lực phóng thích ra.”



Tiểu Hùng từ khi tá túc vào tinh thần hải Vân Chính Thiên về sau, tự nhiên cũng rõ ràng mọi bí mật trên người tên thiếu niên này. Nó lúc đầu còn cho rằng mình nằm mơ a, bởi vì tà ác chi lực loại lực lượng đến từ thế giới thần bí kia lại có thể nghiễm nhiên trở thành một phần lực lượng của Vân Chính Thiên, không những thế mà còn hình thành vòng xoáy.



Vì thế Tiểu Hùng đã phải vắt óc ra suy nghĩ phương hướng phù hợp nhất để tối đa hóa hiệu quả mà năng lượng truyền thừa mang lại.



Thanh âm Tiểu Hùng vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên bên ngoài cũng chớp mắt chuyển sang trạng thái hắc hóa, mênh mông hắc lực lan tỏa khắp đại điện, làm đám Thế Nhân giật mình một phen.



“Lão đại hắn làm sao thả ra Hồn Kiếm võ hồn?”



Can Hữu Long nghi hoặc hỏi.



Lương Thế Nhân hàng lông mày cau lại, trầm giọng nói:



“Ta cũng không rõ, có lẽ lão đại cảm thấy cấp bậc hồn lực của mình đã đủ, không có muốn tiến thêm nữa. Thay vào đó lại đem hắc lực triệu hoán ra, xem ra có dụng ý nào khác.”



Nghe vậy cả đám cũng nhao nhao gật đầu, loại tiến cấp bằng cách hấp thu ngoại lực này tuy có thể rút ngắn thời gian tu luyện, nhưng đổi lại có thể rơi vào tình trạng căn cơ không vững chắc. Cho nên cũng không có người nào nguyện ý tăng lên quá nhiều.



Kỳ thực quá khứ mấy canh giờ trước, Vân Chính Thiên đã sớm hấp thu tinh thể năng lượng mà đột phá sáu mươi cấp hồn lực rồi. Thế nhưng hắn không có cho phép bản thân tiếp tục thăng cấp nữa, mà dùng chính những tinh thể năng lượng này đi củng cố cho căn cơ hồn lực mới bổ sung kia, hỗ trợ cho việc đồng hóa những thứ lực lượng mới sinh ra trở thành chân chính lực lượng của mình.




So với bọn chúng, hắn vẫn còn quá nhỏ bé và yếu ớt.



Thở ra một hơi, Vân Chính Thiên hai mắt mở ra, nhìn thấy đồng bạn nhìn mình với vẻ mặt quái dị. Hắn không khỏi bật cười hỏi:



“Làm sao?”



Lương Thế Nhân cẩn thận tiến tới, có chút kinh nghi hỏi:



“Lão đại, có người tìm ngươi, hắn ở ngay sau lưng.”



Sau lưng ta? Vân Chính Thiên hơi ngẩn ra, hắn dám chắc hiện tại không có người nào ở sau lưng hắn mà hắn không hay không biết được. Bất giác xoay người nhìn lại, Vân Chính Thiên kinh hãi phát hiện đúng là có người đứng sau lưng hắn.



Đó là một đạo mờ ảo nhân ảnh, thân mặc một bộ trường bào màu đen, tuổi tác khoảng chừng ngũ tuần, khí chất bất phàm. Hắn đang nhìn về phía Vân Chính Thiên nở nụ cười hồng thuận.



Cũng chính vào lúc này, bên cạnh Ngạo Thiên Long thanh âm đột nhiên truyền tới:



“Lão tổ tông, hậu bối Ngạo Thiên Long ra mắt ngài.”



Nói xong hắn lập tức quỳ cả hai chân xuống, đầu cuối sát đất.



Vân Chính Thiên nghe vậy, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngài... Ngài là Ngạo Thần Châu tiền bối?”



Đạo thân ảnh bóng mờ kia khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Là lão phu, hân hạnh gặp mặt ngươi, người trẻ tuổi.”



...