Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 302 : Ăn trộm

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


“Từ ba ngày trước? Nói láo, nếu ngươi biết ta theo dõi ngươi, tại sao không có bất kỳ động thái nào?”



Đạo thân ảnh màu nâu kia tức giận nói.



Vân Chính Thiên sắc mặt bình tĩnh, lại giơ một miếng thịt như lưu ly lên miệng nhai, có chút hào phóng phất tay nói:



“Là do tiếng dạ dày đói meo của ngươi kêu ùng ục, cách xa trăm mét còn nghe, ta lý gì lại không nghe thấy. Được rồi, lại đây ăn thịt uống rượu, bữa này là ta mời.”



Thân ảnh màu nâu kia nghe vậy, chợt lấy tay xoa xoa bụng, tức thì cái bụng lại kêu ùng ục liên hồi, rất khó nghe. Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cẩn thận tiến lại gần Vân Chính Thiên, ngồi ở một bên đóm lửa trại, nhìn trừng trừng vào miếng thịt còn chưa chín trên vỉ nướng.



Người này thủy chung không có cởi bỏ mũ trùm đầu ra, diện mạo lại bị một lớp vải đen che kín cho nên Vân Chính Thiên nhất thời không nhìn rõ được, hắn là nam hay là nữ cũng không cách nào đoán ra.



Cho đến khi miếng thịt kia chín hẳn, Vân Chính Thiên lịch sự đưa sang, chỉ thấy tên kia như hổ đói năm ngày, chộp lấy miếng thịt ăn ngấu ăn nghiến.



“Huynh đệ, từ tốn thôi. Bên này còn có rượu, ngươi uống đi.”



Vân Chính Thiên tiện tay vứt bầu rượu sang, tên áo nâu nhanh tay bắt lấy rồi đưa lên miệng tu ừng ực. Một cảm giác sảng khoái chạy dọc sống lưng, hắn như vừa đầu thai chuyển kiếp, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Vân Chính Thiên. Sau đó, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một bầu rượu khác, quăng qua cho Vân Chính Thiên, cười nói:



“Đa tạ ngươi bữa thịt rượu này, bất quá ta là người không thích chịu ơn kẻ khác, cho ngươi nếm thử rượu gia truyền GfMCTi9 nhà ta, coi như trả phí bữa ăn.”



Vân Chính Thiên liếc xuống bầu rượu làm bằng da dê, đường may tỉ mỉ, hoa văn điêu khắc cầu kỳ, khẽ lắc nhẹ tức thì rượu bên trong tỏa ra mùi hương dễ chịu, say động lòng người.



“Rượu hảo hạng, ta không khách khí.”



Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên liền tháo nút ra, đưa lên miệng uống một ngụm. Rượu này vừa vào miệng, lập tức một vị chát lan tỏa ra khắp vòng họng, sau khi chạy xuống cổ họng lại mang đến một vị bùi bùi khó tả. Trôi xuống dạ dày, trực tiếp hóa thành chất lỏng, dung hòa với thân thể.



Ăn uống no nê, Vân Chính Thiên giọng ngà ngà say, nhìn tên áo nâu hỏi:



“Huynh đệ, chúng ta coi như có duyên gặp mặt. Có thể nói cho ta biết tạo sao lại đi theo ta hay không?”


Một lão giả râu tóc bạc phơ, lưng còng, quần áo rách rưới đi tới trước mặt Đinh Hương, thanh âm nhu hòa vang lên.



“Trưởng làng, ta đem về được hơn trăm ký thịt hồn thú cùng da và một số xương cốt. Đều là thứ có thể dùng được. Còn có...”



Nàng trả lời, sau đó lục trong túi của mình, lấy ra cái giới chỉ màu bạc của Vân Chính Thiên khi nãy, nói:



“Ta còn gặp một người, từ trên người hắn trấn lột được cái này, nhưng mà bên trong bị phong ấn, ta không mở được. Người xem thử.”



Trưởng làng nghe nàng lại đi ăn trộm, nhất thời lắc đầu nhưng không có trách mắng. Bởi vì bộ tộc này còn sống được một phần là do những thứ mà nàng đem về, cho nên không nỡ la mắng nàng bất cứ điều gì. Dù biết ăn trộm như vậy là không đúng.



Nhận lấy giới chỉ trên tay, trưởng làng đem hồn lực của mình thử quán chú vào bên trong. Tức thì từ bên trong đột nhiên truyền ra một cỗ lạnh lẽo khí lưu, trực tiếp đem hồn lực trưởng làng cắn nuốt không còn tung tích.



“Hả?”



Mà vị trưởng làng này cũng giật nãy cả mình, võ hồn không tự chủ mà hiện ra, năm cái hồn hoàn từ dưới chân dâng lên. Là Hồn Vương cấp bậc. Bất quá lấy tuổi của lão đã muốn vượt qua bảy mươi, coi như đã đạt tới cực hạn tu luyện rồi.



“Trưởng làng, người làm sao vậy.”



Đinh Hương thấy vậy giật mình hỏi.



Trưởng làng ánh mắt sâm nghiêm, nhìn Đinh Hương hỏi: “Từ đâu ngươi có cái giới chỉ này?”



Đinh Hương hơi khó hiểu, đáp: “Từ một kẻ ta gặp trên mặt đất, hắn làm sao?”



Trưởng làng hít mạnh một hơi, thanh âm có chút kinh hãi nói:



“Hắn là tà hồn sư, hơn nữa còn là một vị cực kỳ khủng bố tà hồn sư. Đinh Hương a, lần này ngươi trộm nhầm người rồi.”



...