Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 304 : Thiết Huyết bộ lạc

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


“Đợi đã... Ài, Đinh Hương, chúng ta cũng ra ngoài xem đi.” Trưởng làng bất đắc dĩ nói. Thân là trưởng làng, nếu như lần này còn dập xuống chiến ý của bộ lạc, e rằng sau này không cách nào vực lên nổi. Cho nên lão có thể làm được là cùng góp một chút sức mà thôi.



Đoàn người hừng hực chiến ý lũ lượt kéo nhau đi ra, trên tay đã thủ sẵn vũ khí, giáp trụ chỉnh tờ, coi như có bất ngờ giao chiến cũng không khó để thích ứng. Bọn họ mở bung nấp hầm, tức thì hơn năm mươi hồn sư thiện chiến của bộ lạc Khôi Nguyên ồ ạt dàn trận, chuẩn bị nghênh đón đối phương.



Chỉ thấy đứng ở phía đối diện, cũng đồng dạng có một đám người, so về nhân số thì có phần nhiều hơn. Đứng ở đầu là một nam tử da ngâm đen, đầu trọc lóc, dáng người khôi vĩ, tựa như từ sắt đá đúc thành. Hắn mặc một cái áo giáp màu bạc, để lộ ra những hình xăm đầu lâu trên bắp tay, nhìn là biết không phải hạng tốt lành.



“Thiết Lạp, ngươi hôm nay kéo đông như vậy, là tới để làm gì?”



Người vừa lên tiếng là thành viên tinh anh thiện chiến nhất của Khôi Nguyên bộ lạc, Đại Kình. Hắn cũng là vị Hồn Đế duy nhất trong tộc, thường lãnh nhiệm vụ thống lĩnh nếu có giao tranh.



Thiết Lạp ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, Khôi Nguyên bộ lạc hôm nay uống nhầm thuốc a, làm sao tự dưng lại cứng đến như thế. Bất chợt hắn nở một nụ cười quỉ dị, nói:



“Thiết Huyết bộ lạc chúng ta mùa màng năm nay không tốt, muốn tới thỉnh các ngươi Khôi Nguyên bộ lạc trên tinh thần hỗ trợn, đồng cam cộng khổ với Thiết Huyết bộ lạc chúng ta, cùng nhau vượt qua khó khăn lần này, có được hay không?”



Thiết Lạp lời nói nghe qua cứ tưởng rất lễ độ, nhưng hết thảy mọi người đều biết hắn chỉ tìm một cái cớ mà thôi. Chỉ cần Khôi Nguyên bộ lạc lắc đầu một cái, hắn sẽ lấy cớ bọn họ xua đuổi, từ chối giúp đỡ đồng hương mà ra tay cướp bóc.



Chuyện này còn lạ gì nữa, vài tháng trước cũng đã xảy ra trường hợp tương tự, chỉ khác khi đó Khôi Nguyên bộ lạc nhún nhường, đã tình nguyện cung cấp cho Thiết Huyết bộ lạc không ít của cải. Thế nên lần này lại tìm đến, vẫn cùng một lý do, làm sao bọn hắn chấp nhận được.



“Người đừng có nhiều lời, không phải lần trước cũng nói như vậy sao, chúng ta hiện tại ăn còn không đủ, làm sao có thể tiếp tế cho các ngươi được. Mời về cho.”



Đại Kình lời nói quả quyết làm không khí trở nên căng thẳng hơn, những chiến sĩ của bộ lạc Khôi Nguyên bất giác nắm chặt vũ khí, tất cả đồng loạt nín thở chờ đợi một trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Thiết Lạp lấy tay xoa đầu trọc của mình một cái, một cỗ lãnh ý dâng lên từ trong đôi mắt. Sau đó hắn quay cổ về phía chiến sĩ tộc mình, phất tay một cái.


Thật kinh khủng. Đinh Hương ở phía sau kinh hãi thốt lên. Phải biết tên Thiết Huyết khi nãy, cũng là một tên năm hoàn Hồn Vương, lại còn đang ở trong trạng thái Thiết Huyết. Lực tấn công hay phòng thủ đều rất mạnh. Vậy mà dưới một quyền của người này, không khác gì bông gòn, liền cứ thế nổ tung vẫn lạc.



Mặc dù còn không biết hắn tu vi cụ thể ra sao, nhưng một quyền khi nãy phản phát không có phát ra một tia hồn lực nào hết. Hít mạnh một hơi, Đin Hương rõ ràng một chuyện, nàng đúng là không có mắt, lần này đá trúng thiết bảng thật rồi. Hắn mạnh như vậy, nếu như không bỏ qua cho nàng vậy thì rất phiền toái.



Không hề chú ý đến vẻ mặt biểu hiện liên tục thay đổi của Đinh Hương, Vân Chính Thiên khẽ mỉm cười, ngón tay của hắn bỗng cong lên, tức thì một đạo khói đen từ trong đám bột phấn đó bay ra, trực tiếp chui vào trong tay áo của hắn.



“Khà, thu được hồn sư linh hồn đạo đầu tiên. Không tệ” Vân Chính Thiên mỉm cười nói. Sau đó ánh mắt chợt ngưng lại, đầu quay sang nhìn Đinh Hương thân ảnh nhỏ bé đằng sau lưng.



“Ngươi muốn làm cái gì vậy?”



Bất ngờ nhìn thấy nàng trên tay cầm một con dao nhỏ, còn đang định áp sát mình để làm chuyện ngu ngốc nào đó, hắn nhướng mày lên hỏi.



“Đúng như trưởng làng nói, ngươi rõ ràng là tà hồn sư. Chúng ta hồn sư cùng tà hồn sư chính là tử địch, hôm trước là ta ngu ngốc tha mạng cho ngươi, là ta thiếu sót. Hôm nay ta sẽ không có như vậy nữa.”



Đinh Hương tức giận nói, thế nhưng có thể nghe rõ thanh âm của nàng run rẩy dường nào.



Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ cười đáp:



“Ừm, ta thực là tà hồn sư, nhưng ta không giống những kẻ khác. Nếu được, ta muốn làm một cuộc trao đổi, ngươi nguyện ý hay không?”



...