Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 306 : Chấn nhiếp

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Trong lúc mọi người còn đang tập trung theo dõi trận chiến quyết định kết cục của tên thiếu niên lạ mặt và thống lĩnh Thiết Huyết bộ lạc Thiết Lạp, thì Đinh Hương đã lẻn ra phía sau nhanh chóng chạy sang phía trưởng làng, thì thầm vào tai lão mấy câu. Tức thì trưởng làng ánh mắt trở nên ngưng trọng.



“Ngươi nói người mà ngươi chuốc thuốc mê... Là hắn?”



“Ân, trưởng làng.” Sau đó nàng ngắn gọn thuật lại những điều mà Vân Chính Thiên vừa nãy nói với nàng. Từ chuyện hắn đòi lại giới chỉ, cho đến chuyện hắn muốn xin ở trọ. Nàng cũng không quên thủ pháp đáng nghi của hắn sử ra sau khi giết chết tên Thiết Huyết chiến sĩ.



Đó đúng là thủ đoạn chỉ có ở tà hồn sư.



Trưởng làng nghe xong vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, tay khẽ vuốt chòm râu trắng của mình, có vẻ 5unlAFc hơi suy tư. Một lát sau lão từ trong túi lấy ra một thứ, chính là giới chỉ mà Đinh Hương trộm của Vân Chính Thiên, đưa cho nàng.



“Làm theo lời hắn đi?” Trưởng làng thở dài nói.



“Kể cả chuyện cho hắn làm khách?” Đinh Hương kinh ngạc hỏi lại.



“Không còn cách nào khác, ai bảo ngươi trộm đồ của người ta, hắn không những không có truy cứu, trước mắt lại còn đem Thiết Lạp kia đánh cho một trận. Theo ta thấy chỉ cần một lát nữa, Thiết Lạp chắc chắn sẽ bại dưới tay hắn, trận chiến hôm nay cũng chấm dứt. Với chiến thắng này thì trên dưới toàn bộ chiến sĩ sẽ đứng về phía hắn. Ngang nhiên cự tuyệt yêu cầu nhỏ nhoi của hắn có lẽ không phù hợp lắm. Vả lại hắn sở hữu cường hãn thực lực như thế kia, vạn nhất làm hắn phật ý, vậy thì hôm nay chúng ta xong rồi.”



Trưởng làng thở dài nói, đôi mắt vẫn chăm chăm theo dõi trận đấu bên kia. Quả đúng như trưởng làng dự báo, Thiết Lạp đã muốn chống không nổi rồi, thế công bị đẩy lùi liên tục, rơi vào thế toàn diện phòng ngự. Mà thủ lâu tất thất, binh bại như núi đổ, còn đối thủ của hắn càng đánh càng dũng, thiên biến vạn hóa.



Rầm!



Một quyền oanh nện vào lồng ngực Thiết Lạp, một trận máu tươi phun ra ngập trời. Mọi người chỉ thấy nắm đấm Vân Chính Thiên không biết từ lúc nào bao phủ bởi một tầng hồng sắc ánh sáng. Mà dưới một quyền này, thiên địa nhất thời biến sắc, một đạo cao hơn mười mét hồng sắc quang ảnh ngưng kết lại. Hồng sắc như lưu ly thể, phô thiên cái địa uy nghiêm không thể nào tả cho hết.



Vân Chính Thiên ánh mắt lóe lên một tia hồng sắc, tại trong thể nội của hắn, hắc lực nương theo chu thiên vận chuyển của Dịch Cân Kinh, tầng tầng lớp lớp hắc lực dòng chảy có một lớp nhàn nhạt ánh hào quang màu đỏ bao phủ lấy.



Hắc luyện Dịch Cân Kinh, Hồng cấp phù đồ.



Hồng Cấp Quyền Quang.



Chân phải bỗng nhấc, một bước liền đột nhập vào sát bên thân thể Thiết Lạp. Từ nắm đấm cho đến khuỷu tay, bả vai hình thành một cái khóa, chỉ thấy hông hắn vặn mạnh, nắm đấm lần nữa vụt tới.



Ầm!



Một quyền rất mạnh nện vào bụng Thiết Lạp, hắn không nhịn được rên lên một tiếng lớn, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể to lớn của hắn không khác gì viên đạn pháo bắn thẳng vào một ngọn núi, ầm ầm đổ xuống.
Đinh Hương không thèm để ý tới Đại Kình, nàng trên tay đột nhiên phóng ra. Vân Chính Thiên cũng giơ tay chụp lấy, thì ra là giới chỉ của hắn.



“Ta đã trả đồ, vậy thì không làm phiền nữa, ngươi mau đi đi.” Vừa nói Đinh Hương vừa phất tay xua đuổi.



Vân Chính Thiên nghe vậy, vẻ mặt vẫn không chút khó chịu, lại nhìn qua Đại Kình, kêu lên:



“Khoan đã, làm sao lại vội như vậy được, các ngươi xem, ta có quà ra làm quen.”



Tức thì hắn từ trong túi lấy ra một bầu rượu lớn tiện tay lắc lắc mấy cái, hương rượu thơm phức ngào ngạt làm cho mấy tên Khôi Nguyên chiến sĩ mắt sáng choang. Ngay cả Đại Kình cũng không nhịn được mà muốn ngay lập tức chạy tới chụp lấy bầu rượu kia mà nốc.



Đinh Hương đã từng nếm qua rượu này, nàng phải công nhận nó rất ngon a.



“Ta từ Nhân Vực xa xôi đến đây, hiện tại chỉ muốn mở rộng kiến thức, kết giao với mọi người mà thôi. Ta lại có rượu ngon, không biết có thể đổi lấy môt bữa ăn no nê hay không?”



Vân Chính Thiên cười nói.



Còn không đợi người nào lên tiếng, Đại Kình đã nói trước:



“Tất nhiên là được, chỗ bọn ta không thiếu thịt ngon, ngươi có nghe qua Cửu Đầu Kê chưa, chính là siêu cấp mỹ thực phẩm. Ta vừa vặn có năm cân, chỉ thiếu rượu ngon để nhấm thôi. Huynh đệ, trở về nhà ta mở tiệc mừng.”



Đại Kình nhiệt tình như vậy, làm cho Đinh Hương không biết phải làm gì, đành bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi. Trưởng làng đứng ở một bên cũng không có động thái ngăn trở, vì vậy nàng đành từ bỏ ý định của mình.



“Hừ.” Không nói được, nàng quay lưng rời đi, buồn bực trở về trước.



Đại Kình thấy vậy phất tay nói: “Tiểu nha đầu này bướng bỉnh lắm, ngươi đừng để ý nàng ta. Chúng ta vào tron đi. Mà chắc ngươi chưa tiếp xúc với bất kỳ bộ lạc nào a, kỳ thực bọn ta không phải cái gì lánh đợi, chẳng qua...”



Đại Kình vừa đi vừa nói, thái độ vô cùng hòa nhã, hiếu khách. Dù sao Vân Chính Thiên đã lập được đại công với Khôi Nguyên bộ lạc, một phần là do Đại Kình bội phục thực lực của hắn. Cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào kết giao bằng hữu.



Mà cũng vì vậy, Vân Chính Thiên mới thành công đạt được mục tiêu của mình. Tiến nhập một cái bộ lạc du mục nơi sinh sống.



...