Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 330 : Lợi ích

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Màn đêm dần dần buông xuống, tựa như ma quỷ hiện thế thôn tính một tia nhỏ bé Thái Dương còn xót lại trên mảnh đất này. Nơi xa xa kia, xuất hiện một đoàn người toàn thân mặc hắc bào, đang lẫn vào trong đêm đen mà di chuyển. Bọn chúng người nào người nấy đều có mũ trùm kín mặt che đi diện mục, trên người khí tức sát lục tỏa ra rầm rộ.



Dẫn đầu là một tên cao to vạm vỡ nam nhân, dựa theo ba động hồn lực truyền lại rõ ràng là một vị Phong Hào đấu la cấp bậc cường giả. Sau lưng hắn chúng nhân khoảng mười người, theo một đường thẳng tắp mà xông lên.



Đám người này, chính là đơn vị tà hồn sư đóng quân tại Lưỡi Quỷ đại đạo, cầm đầu là La Hổ. Hiển nhiên bọn hắn lúc này là đang trên đường tới chỗ hẹn gặp Tử Anh Tinh Vương Thú.



Mấy ngày trước, Tử Anh truyền tới tin tức, nói thuộc hạ của hắn ngày đêm kiên nhẫn bám đuôi theo dõi, rốt cuộc phát hiện căn cứ dưới lòng đất của một trong các bộ lạc du mục. Cho nên muốn hẹn gặp La Hổ để bàn bạc cùng nhau chia sẻ con mồi này.



Nếu như có thể đem cái bộ lạc này toàn bộ diệt sát, đối với hồn thú hoặc tà hồn sư đều thu được chỗ tốt không thể nghi ngờ.



“Tại sao bọn chúng không một mình tấn công, lại phải thông báo cho chúng ta? Nếu như giữ bí mật chuyện này chẳng phải chiến lợi phẩm sẽ phong phú hơn sao?” Vân Chính Thiên hướng La Hổ hỏi.



La Hổ trầm giọng trả lời: “Bởi vì hồn thú cùng chúng ta đang ở trong diện hợp tác, đã là hợp tác thì lợi ích phải chia đều. Nếu không liên minh hợp tác này sớm đã đổ vỡ.”



Nghe lời này Vân Chính Thiên trong lòng minh bạch, vốn nghĩ lấy Tử Anh cùng đám hồn thú thực lực đã đủ nghiền nát bất kỳ bộ lạc nào tại sao lại cần thông báo cho Tà Hồn Điện làm gì. Thì ra bọn chúng lợi ích ngầm phân chia đã đạt tới trình độ này.



Hồn thú hiện tại tuy là bá chủ chiếm giữ phần lớn diện tích Đấu La Đại Lục, tuy nhiên trong Lưỡi Quỷ đại đạo này bọn chúng sinh hoạt điều kiện tu luyện không tốt bằng Thú Vực, môi trường sống lại càng không thể so với Nhân Vực.



Tà hồn lực nồng độ trong thiên địa càng đậm đặc có thể giúp hồn thú tu luyện rút ngắn được rất nhiều thời gian, mà cái này Lưỡi Quỷ tự nhiên không thể so sánh với Thú Vực. Môi trường trong Nhân Vực tuy không giúp tăng cường tốc độ tu luyện, nhưng thức ăn tuyệt nhiên không thiếu. Những dã thú nhỏ lẻ chính là nguồn cung cấp thực phẩm dồi dào không bao giờ cạn kiệt, còn trong Lưỡi Quỷ đại đạo này thì bữa đói bữa na a.



Vì vậy tìm được một cái căn cứ dưới lòng đất của nhân loại, có thể hình dung một bữa ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt. Lại có thể thông qua thịt nhân loại hồn sư mà tăng lên tu vi của mình. Đây chính là chỗ lợi ích tốt nhất mà hồn thú có thể nhận được nếu đồ sát một cái căn cứ bộ lạc du mục a.



Đối với tà hồn sư mà nói, bọn chúng có Tà Hồn Điện chống lưng cho nên chi phí sinh hoạt phi thường thoải mái không có gì đáng lo, chỉ lo hòa bình quá lâu không có người chết để tiến hành bắt giữ linh hồn, sau đó đem đi luyện hóa trở thành oán linh hoặc dùng cho việc tu luyện phẩm chất tà hồn lực.



Cho nên trận chiến này, bọn chúng đặt ra mục tiêu không chỉ cần đánh thắng bộ lạc kia, mà còn phải khiến cho máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ người nào.



Một cái bộ lạc du mục số hộ dân sinh sống không dưới trăm hộ, nhân số càng vượt quá năm trăm người. Chỉ cần bằng vào nhiêu đây lợi ích, tà hồn sư chắc chắn sẽ xuất toàn lực.



Ẩn dưới lớp mũ che mặt, Vân Chính Thiên thần sắc trầm ngưng. Hắn trong đầu đang nhớ lại những lời Thiên Chí Vỹ nói lúc trước.




Ngay vào lúc này, từ bên ngoài vọng vào thanh âm gõ cửa.



“Ai?”



Truyền vào là thanh âm của kẻ mà Vân Chính Thiên ghét nhất, Hãm Thi.



“Quỷ Kiếm, có thể mở cửa một lát không a?”



Hãm Thi giọng nói biến thái không lẫn vào đâu được, tên này từ trước đến này chưa từng ghé qua phòng của hắn. Hôm nay vác xác tìm tới, rõ ràng lai giả bất thiện.



Vân Chính Thiên ra hiệu Ân Minh Tuyết quỳ gối xuống, cố gắng trở lại điệu bộ thất thần như trước. Mặc dù hơi chút lúng túng nhưng Ân Minh Tuyết vẫn làm theo.



“Cởi đồ ra nữa.” Vân Chính Thiên thấp giọng nói.



“Cởi đồ?” Ân Minh Tuyết hai mắt trợn ngược, bất quá nàng ý thức được Vân Chính Thiên không có ý gì, chỉ là đã đóng giả thì phải cho giống. Làm gì có chuyện tù binh được phép mặc đồ như nàng cơ chứ.



Ân Minh Tuyết đỏ mặt đem y phục trên người giải khai, thân thể trắng nõn lại xuất hiện. Nàng trên người vết thương đa số đã bắt đầu lành lại, đem vẻ đẹp của nàng ngày càng bày ra.



Vân Chính Thiên nhìn thấy sắp xếp ổn thỏa, hắn đưa tay mở cửa ra, mùi ô yên chướng khí trên người Hãm Thi tràn vào phòng, Vân Chính Thiên tỏ vẻ khó chịu hỏi:



“Ngươi tìm ta có việc gì?”



Hãm Thi cười hề hề, ngoái đầu về phía sau Vân Chính Thiên, ánh mắt thèm thuồng rơi vào trên người Ân Minh Tuyết, hắn nói:



“Cực phẩm mỹ nữ xài lâu như vậy đã chưa, đưa qua cho lão tử mượn vui vẻ một đêm đi.”



...