Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 337 : Trúng độc

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Không biết trải qua bao lâu, Vân Chính Thiên từ trong bóng tối rốt cuộc thanh tỉnh, lại thấy mình nằm trong một cái đình viện cũ kỹ. Bốn phía xung quanh cảnh vật hoàn toàn xa lạ, không một bóng người.



“Ta làm sao lại ở đây?” Hắn trong lòng chợt kinh hô một tiếng, thực sự không hề nhớ bản thân làm cách nào đi tới được chỗ này.



Bỗng nhiên, trong không khí xuất hiện gợn sóng dao động, một tia sáng tại giữa đình viện lóe lên rồi biến mất, trước mặt hắn đã có thêm một người. Người này thân mặc tử sắc trường bào, gương mặt anh tuấn. Chính là vị hung thú hai mươi vạn năm đang trong nhân loại hình dáng, Tử Anh Tinh Vương Thú.



“Ngươi tỉnh?” Tử Anh hướng Vân Chính Thiên đang nằm dưới sàn đất, hờ hững hỏi.



Vân Chính Thiên trông thấy người quen cũ, tinh thần buông lỏng đi mấy phần. Gặp được Tử Anh này mà nói, xem như cũng không tệ. Tử Anh đối với hắn coi trọng như thế nào lại kém La Hổ kia được. Dù sao Vân Chính Thiên cũng đã từng được vị hung thú này tha cho một mạng, tốt xấu cũng có vài phần tôn trọng nhất định đối với hắn.



“Tử Anh tiền bối, tình huống của ta làm sao? Ta thực sự không nhớ được.”



Vân Chính Thiên cười khổ hỏi.



Tử Anh hừ lạnh một cái, sau đó tiến lại gần đem bàn tay trắng noãn như tay nữ nhân của hắn xoay lấy cánh tay Vân Chính Thiên, lập tức để lộ ra bên dưới đó một cái hoa văn kỳ lạ.



Hoa văn này nhìn không khác gì một cái hình xăm, toàn thân dâng hiến một màu lục bích ánh sáng, theo nhịp hô hấp của Vân Chính Thiên mà nhấp nháy liên tục.



Này là?



Vân Chính Thiên cả kinh, hắn từ đâu lại có hình xăm này, mà phản phất trên đó tỏa ra một loại phi thường thân thuộc cảm giác, tựa như nó đã cùng thân thể hắn hòa thành một thể thống nhất.



Tử Anh nhìn Vân Chính Thiên, ánh mắt như nhìn thấy một tên dở hơi, sau đó nói:


Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe loại này dữ kiện không hề được ghi chép trong sách vở, chợt lên tiếng hỏi: “Kết quả thế nào?”



Tiểu Hùng thở dài:



“Bích Lân Hoàng Xà vẫn thua. Bất quá bọn ta đều biết, Thái Thản Tuyết Ma Vương thắng là do Bích Lân Hoàng Xà kia tu vi dZfaN1FG chỉ vừa đột phá mười vạn năm mà thôi. Mà tên gia hỏa đó từ lâu đã đạt tới hai vạn năm cấp bậc, được xưng tụng là hung thú uy danh. Sau trận chiến, Bích Lân Hoàng Xà được tha chết, rút lui về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, từ đó ta cũng không có gặp lại.”



Nghe đến đây, Vân Chính Thiên mới minh bạch Bích Lân Hoàng Xà dĩ nhiên kinh khủng đến như vậy, trời sinh băng hệ chính là khắc tinh của độc hệ. Mà Bích Lân Hoàng Xà có thể phá vỡ hạn chế này, chẳng trách một tia tế bào độc tính nhỏ nhoi mà Hãm Thi bắn ra, cũng suýt đem hắn giết chết.



Vân Chính Thiên tỏ vẻ nghi hoặc: “Làm sao Hãm Thi trong cơ thể lại sở hữu Bích Lân Hoàng Xà loại huyết mạch cường đại như vậy, không lẽ hắn là mười vạn năm hồn thú đó trùng tu. À cái này không khả thi, khi ta giết hắn rõ ràng không có hồn hoàn xuất hiện. Vậy thì có lẽ hắn phụ mẫu là Bích Lân Hoàng Xà mười vạn năm mà ngươi nói kia.”



Tiểu Hùng trừng mắt lên nhìn Vân Chính Thiên nói:



“Bích Lân Hoàng Xà đó là giống cái. Bất quá người cũng đã chết, ngươi điều tra cũng vô dụng. Chỉ hy vọng sự thật sẽ không như ngươi mồm thối dự đoán đi. Một cái xà mẫu vì con mà trả thù, tuyệt đối không phải tình huống tốt đẹp a.”



“Ừm, chỉ mong là vậy.” Vân Chính Thiên khẽ gật đầu tán thành.



Chính vào lúc này, Tiểu Phượng một mực yên lặng nãy giờ, đột nhiên nháo nhào lên, nó bay tới khoảng cách chính giữa Vân Chính Thiên và Tiểu Hùng, cánh vỗ liên tục, có vẻ gấp lắm. Tiểu Hùng thấy vậy, chợt nhớ ra cái gì đó, tay gấu tự đưa lên vỗ cái trán, lớn giọng nói:



“Con mẹ nó mãi nói chuyện ta quên mất, ngươi mau đi xem Tiểu Hổ, nó có chuyện rồi.”



...