Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 340 : Tiểu Phượng tiềm năng

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


“Ngươi nói chí phải, ta bình sinh ghét bọn tính toán quá nhiều. Cứ đơn giản cho thanh thản a.”



Tiểu Hùng làm ra vẻ hiểu biết, hùng trảo giơ lên vuốt vuốt cái đầu của mình. Tiểu Phượng ở bên cạnh thì ngáp lên ngáp xuống, liếc qua liếc lại tỏ vẻ khinh thường. Mặc dù Tiểu Phương chưa có nói được nhân ngữ nhưng nó vẻ mặt biểu hiện phi thường phức tạp a.



Thấy vậy Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Tiểu Hùng, hồn thú các ngươi tới bao nhiêu tuổi thì bắt đầu nói được nhân ngữ. Nếu Tiểu Phượng cũng biết nói sớm thì ngươi sẽ không cô đơn trong này a.”



Vân d0PlIh59 Chính Thiên rõ biết Tiểu Hùng là một kẻ thích nói nhiều, mà trong tinh thần hải này Tiểu Phượng và Tiểu Hổ lại chưa biết nói, không khỏi làm Tiểu Hùng có chút buồn chán. Dù sao Vân Chính Thiên cũng không thể tiến vào tinh thần hải thường xuyên được.



Tiểu Hùng hiểu ý, cười đáp:



“Mười vạn năm, ít hơn cũng không được bởi vì đó là qui tắc bất di bất dịch rồi. Còn nói về trí tuệ tương đương không kém thì sẽ tùy vào chủng loại và huyết mạch phẩm chất mà xem xét. Tỷ như gia hỏa Tiểu Phượng này, nó bản thể là Phượng Hoàng huyết mạch, so với Băng Hùng huyết mạch của ta thì cao cấp hơn, vì vậy cho dù nó mới đạt tới một vạn năm tu vi nhưng trên thực tế có thể so với phổ thông bốn vạn năm về mặt trí tuệ. Nhưng chắc ngươi cũng biết Tiểu Phượng cũng sẽ không dừng lại ở mức này, trong tương lai chắc chắn sẽ có đại tiến hóa nữa. Luận về huyết mạch thì cả ta và Tiểu Hổ cũng không bì được với nó.”



Vân Chính Thiên cũng gật gù đồng ý:



“Tứ Dực Phượng Hoàng chủng loại này cho dù tại Nhân Vực lớn nhất thư viện cũng không có ghi chép nhiều. Ngươi khi đạt tới vạn năm lại mọc thêm lưỡng cánh, vậy thì đạt tới mười vạn năm chắc lại thêm lưỡng cánh, cuối cùng ngươi sẽ tiến hóa thành Bát Dực Phượng Hoàng. Tiểu Phượng nhỉ?”



“Ó, ó.” Tiểu Phương lắc lắc đầu hót lên, giống như không có đồng ý với điều Vân Chính Thiên vừa nói.



“Làm sao, ta nói sai?” Vân Chính Thiên ngẩn người ra.



Tiểu Hùng bên cạnh ha ha cười:



“Nó nói ngươi vẫn xem thường nó quá. Tứ Dực Phượng Hoàng chảy xuôi trong huyết mạch chính là Chân Phượng, đâu thể dùng khái niệm bình thường mà hình dung. Tứ Dực Phượng Hoàng bình thường tộc nhân, cả đời chỉ biến thân hai lần. Lần đầu là từ hai cánh lên bốn cánh, lần thứ hai là từ bốn cánh lên sáu cánh. Theo nó nói thì sáu cánh cường giả chỉ xuất hiện khi Phượng Hoàng đột phá bình cảnh mười vạn năm.”



“Hả?” Vân Chính Thiên kinh ngạc thốt lên, sau đó chính là ánh mắt khiếp sợ nhìn Tiểu Phượng. Nếu nói như vậy, Tiểu Phượng hiện tại đã đạt tới hình thái cuối cùng mà bộ tộc của nó có thể đạt đến. Thế nhưng nó chỉ mới một vạn năm thôi, sau này không lẽ vẫn còn khả năng tiến hóa.



Tiểu Hùng nói tiếp: “Tiểu Phượng của chúng ta trong Phượng tộc thiên phận không thấp, được xưng tụng là thiên tài vạn năm khó gặp. Nó đời này biến thân tổng cộng đến bốn lần a. Mười vạn năm bình cảnh giống như ngươi nói, nó sẽ trở thành Bát Dực Phượng Hoàng, thế nhưng lần biến thân cuối cùng kia thì phải tùy vào chủ nhân ngươi rồi. Nếu ngươi có thể đạt tới cấp Thần cánh cửa thì Tiểu Phượng mới hoàn thành lần biến thân đó.”



“Khi đó thì sẽ gọi là gì? Thập Dực Phượng Hoàng?” Vân Chính Thiên dáng dấp chờ mong hỏi.


“Hừm, thật là ngoan cố tiểu tử. Đừng trách ta nặng tay a.”



Tử Anh rít lạnh một tiếng, thân thể không khác gì tử sắc lưu quang phóng tới, ngắn ngủi vài giây đã thu hẹp khoảng cách lẫn nhau. Ma trảo lại đánh ra, nhắm vào sau gáy của Vân Chính Thiên.



Tại thời khắc Tử Anh còn đang nghĩ một chụp đánh ngất tiểu tử thối này, thì bất thình lình một màn ngoài dự tính xảy ra.



Vân Chính Thiên bỗng nhiên ngã nhào tới trước, thuận thế lộn thêm một vòng, để trảo của Tử Anh chụp vào hư không. Một khắc sau, Vân Chính Thiên cánh tay trái bỗng nhiên giơ lên, chụp vào cánh tay của Tử Anh.



Bích Lân hình xăm vào lúc này không rõ tại sao đột nhiên sáng lấp lánh, hình xà hoa văn như có sinh cơ thoáng vặn vẹo cả lên. Sau đó một luồng âm khí màu xanh lục cứ thế theo cánh tay Vân Chính Thiên truyền sang tay của Tử Anh.



“Á!” Tử Anh rốt cuộc phát hiện gia hỏa này định làm cái gì, hắn lập tức vận sức thoát khỏi trảo của Vân Chính Thiên, cấp tốc trở lui lại phía sau mười mét. Bất quá âm khí xanh lục kia cũng đã kịp dính vào tay hắn. Tử Anh vội vàng vung vẩy, một tia âm khí xanh lục nhân cơ hội này dính vào gương mặt anh tuấn của hắn.



Xì xèo!



Chỉ thấy Tử Anh thân ảnh thoáng vặn vẹo lên, thân thể nam nhân thon dài không khác gì một tấm màn che bị kéo tụt xuống. Để lộ thân phận thật của Tử Anh ở bên trong. Mà chính mắt Vân Chính Thiên nhìn thấy một màn này còn không tin vào mắt mình nữa.



Tử Anh, vậy mà là nữ tính. Hơn nữa còn lại là một vị tuyệt sắc mỹ nhân với mái tóc tím dài quấn lọn, nàng mặc một bộ áo quần bằng lụa mỏng màu tím nhạt ôm sát thân, phần trên để lộ đôi vai trần gợi cảm và bộ ngực đầy đặn. Đôi chân trắng nõn thẳng tắp thon thả, kết hợp với những đường cong tuyệt mỹ, lồi lõm như có lập trình trước.



Vân Chính Thiên lúc này đã tròn xoe mắt, mà Tử Anh cũng đã phát hiện ra vấn đề của mình.



Nàng hàm răng trắng tinh khẽ cắn lấy bờ môi đỏ mộng nước, trong mắt có hàn quang luân chuyển. Tử Anh nổi giận quát lên:



“VÂN! CHÍNH! THIÊN!”



...