Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 35 : Băng hỏa dung hợp chiến cự nhân

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Phượng Hoàng Tứ Dực nằm gục trên vũng máu, nguyên bản bốn cánh to lớn bao phủ bởi hỏa diễm đã bị đoạn mất một bên, máu tươi từ chỗ vết thương chảy ra thấm đỏ cả một khu vực.



Vân Chính Thiên hai mắt tập trung quan sát, bốn phía không hề có động tĩnh, không biết đầu Độc Nhãn Cự Nhân kia đã chạy đi đâu. Đối mặt với hồn thú mạnh mẽ như vậy, hắn không dám chủ quan một chút nào.



Liếc nhìn Phượng Hoàng Tứ Dực một cái, Vân Chính Thiên trong lòng thầm than



“Vốn xinh đẹp nhất chủng loại, bây giờ rơi vào bộ dáng như vậy, cũng có chút đau xót“.



Địa Cầu của hắn, nơi Vân Chính Thiên sống ở kiếp trước vốn không tồn tại Phượng Hoàng, mà hình ảnh Phượng Hoàng chính là một loại tín ngưỡng a, loài này ở Địa Cầu chỉ có trong truyền thuyết, hiện tại một đầu hàng thật giá thật Phượng Hoàng đang ở trước mặt, lại lâm vào cảnh bi thảm như vậy, rất đáng thương.



Phượng Hoàng Tứ Dực hai mắt kiêng kỵ nhìn về phía hắn, bản năng của nó mách bảo, người trước mắt tuyệt đối không tầm thường, bất quá với cơ thể đầy thương tích như vậy, nó hoàn toàn không có cách nào đem người trước mắt gạt bở đi.



“Hót … Hót ….” Nhỏ nhẹ tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, tiếng hót đã không còn sự uy nghiêm nào, mà tiếng hót này như báo hiệu cho Vân Chính Thiên một điều, cho dù nó có ngã xuống, thì muốn hấp thu hoàn hồn của nó cũng không dễ dàng.



Vân Chính Thiên khẽ vuốt vuốt mái tóc trắng của hắn, hai mắt có phần mông lung nhìn về Phượng Hoàng Tứ Dực, sau đó hắn khẽ thở ra một hơi dài, hướng Phượng Hoàng nói.



“Hôm nay xem như ta vô duyên với hồn hoàn của ngươi rồi” dứt lời Vân Chính Thiên lập tức quay lưng rời khỏi



Phượng Hoàng Tứ Dực nằm trên mặt đất ánh mắt cũng tràn ngập kinh ngạc dáng vẻ, nó vạn lần không ngờ tới nhân loại vẫn có người này tồn tại. Hành động của hắn khác gì tha cho Phượng Hoàng một mạng, mà Phượng Hoàng giống loài tôn quí này, chỉ cần có ơn với nó, nó sẽ khắc cốt ghi tâm.



“Hống” một tiếng gầm to lớn đột nhiên vang lên, từ phía sau lưng, cự trảo hung hăng hướng vị trí Phượng Hoàng Tứ Dực mà vỗ xuống, hai mắt Phượng Hoàng lúc này tràn ngập hoảng sợ.



Vân Chính Thiên vốn là vừa quay lưng bước đi cũng bị tiếng hống này làm cho dựng cả tóc gáy, đây không phải là thanh âm của Độc Nhãn Cự Nhân hay sao. Hắn quay đầu lại trực tiếp bắt gặp thân ảnh to lớn của Độc Nhãn Cự Nhân.



“Khốn kiếp, nó vẫn chưa bỏ qua”



Phượng Hoàng Tứ Dực toàn thân trọng thương, mắt thấy cự trảo vung xuống, lập tức muốn vỗ cánh tránh đi nhưng bản thân vô lực, trong giây phút cận kề sinh tử, Phượng Hoàng nhắm đôi mắt lại, chấp nhận buông xuôi. Thân là hồn thú cao cấp, huyết mạch cao quí chảy xuôi trong thể nội, mà bây giờ lại tán thân trong bụng Độc Nhãn Cự Nhân. Thực không cam lòng.
Bất quá Độc Nhãn Cự Nhân bị phong ấn thời gian cũng không quá lâu, với tu vi của nó sớm muộn cũng thoát thân được.



Ở bên kia Phượng Hoàng Tứ Dực cũng không có khẩn trương rút lui, ngược lại nó lại đi về phía hắn. Vân Chính Thiên cũng lặng yên quan sát đầu hồn thú xinh đẹp này.



“Vết thương của nó quá nặng, xem ra không thể sống sót được”



Kỳ thực trong trận chiến vừa rồi, nếu như không phải trong thời khắc quyết định Phượng Hoàng tung đòn giải vây, có lẽ Vân Chính Thiên thực sự đã nằm xuống tại nơi này. Hồn thú này đã trả lại hắn ân tha mạng, lúc này nhìn sinh mạng nó sắp trôi qua, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.



Thân thể Phượng Hoàng tiều tụy, màu lông đỏ đang dần biến thành màu xám tro, ba cánh rũ xuống không còn sức sống. Đột nhiên nó nhìn về Vân Chính Thiên một hồi lâu, sau đó một giọt nước mắt Phượng Hoàng bỗng rơi xuống.



Chuyện này …



Nguyên bản Phượng Hoàng Tứ Dực chiều cao vượt hơn một mét, đột nhiên cả cơ thể nó phát ra một tầng ánh sáng mãnh liệt, vô số điểm sáng xuất hiện trên người sau đó như có lực hút từ từ bay về phía Vân Chính Thiên, lượn lờ trước mặt hắn một lá, sau đó không do dự truyền thẳng vào trong người hắn.



Vân Chính Thiên cũng vô cùng hoảng sợ, tình huống này hắn chưa từng trải qua, bất quá dưới ánh sáng của Phượng Hoàng truyền vào, Vân Chính Thiên cảm thấy hồn lực của hắn tăng mạnh.



Là hiến tế?



“Ngươi … đồng ý trở thành hồn hoàn của ta?” Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi nói.



Trong mảnh rừng rậm này, có một tiếng Phượng hót mạnh mẽ vang vọng cả không gian.



——————————————————



Cầu Thanks - Cầu góp ý a.