Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 362 : Kịch độc trở nặng

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Tiểu Phượng cái đầu nhỏ gật gù tỏ vẻ thông cảm cho tâm tình của Vân Chính Thiên đang trong trạng thái hoang mang, nó lại lên tiếng giải thích:



“Chủ nhân, sau khi ngươi ngưng tụ hồn hạch, ta cùng gấu ca đem bổn nguyên lực lượng vì ngươi phòng hộ kinh mạch và tăng tính ổn định cho hồn lực vòng xoáy kia, rốt cuộc đến cuối phát sinh dị biến. Cho nên ta mới có thể sớm như vậy nói được nhân loại ngôn ngữ. Có phải ngạc nhiên lắm không?”



“Tiểu Phượng, thật là ngươi biết nói.” Vân Chính Thiên có chút chưa tin tưởng, hỏi lại lần nữa.



“Đúng, ta biết nói rồi. Không phải ngươi cũng mong chờ ngày này lắm sao.” Tiểu Phượng khúc khích cười.



Đệt! Ta đúng là không có nghe lầm, Tiểu Phượng vậy mà biết nói rồi. Vân Chính Thiên gương mặt vẫn chưa hết hoang mang, miệng thì há hốc lên sau khi Tiểu Phượng liên tục cất tiếng.



Tiểu Phượng chớp chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên thân ảnh lập lòe, mắt phượng cũng lấp lóe kim quang. Ngay sau đó nó sáu cánh sau lưng khép lại, đem thân thể của mình ôm vào bên trong, nhìn không khác gì một cái kén. Một vòng hỏa diễm hào quang từ bên trong cái kén kia nở rộ, ngắn ngủi vài giây sau, từ bên trong kén bước ra một đạo thân ảnh nữ tử thon dài.



Nữ tử dung mạo kiều diễm, đôi mắt phượng đặc trưng, đôi môi đỏ mọng nước, nàng sở hữu một đầu tóc đen dài xõa ra hai vai, trên tóc lại có đính vô số kim sa hạt lựu, tựa như có quí tộc thân phận xuất thân. Vóc dáng thon dài, ba vòng lồi lõm rõ rệt, đường cong phi thường quến rũ. Nàng đang mặc một chiếc váy đỏ ôm sát thân cúp ngực, để lộ ra bờ vai thon gầy, phần dưới váy xẻ cao không giấu được đôi chân dài thẳng tắp miên man trắng nõn nà. Sau lưng nàng sáu cánh phượng đỏ rực khẽ khinh động, nhìn không khác gì trời cao phái xuống tiên tử a.



“Ngươi... Đây là?” Vân Chính Thiên bị vẻ đẹp của nàng thiêu đốt, thanh âm ấp a ấp úng.



“Là Tiểu Phượng của ngài, thưa chủ nhân.” Tiểu Phượng nở một nụ cười làm tan chảy lòng người, thỏ thẻ đáp.



Vân Chính Thiên cười khổ: “Ta không phải hỏi cái này, ta là muốn hỏi ngươi không những có thể nói chuyện mà còn hóa được nhân loại hình dáng. Không phải mười vạn năm hồn thú mới có thể làm được sao. Mà ngươi, dĩ nhiên lại là nữ tính. Ta từ trước vẫn nghĩ ngươi là giống đực a.”



“Chủ nhân ngài đừng trêu ta, Phượng Hoàng tộc bọn ta chỉ có nữ tính mới kế thừa toàn bộ những năng lực mạnh mẽ nhất mà tổ tiên để lại. Nếu không cho dù có bị hồn lực của ngài làm cho xuất hiện dị biến, cũng còn không đạt tới trình độ như bây giờ. Còn những thứ nam tính kia, toàn bộ không khác gì rác rưởi.”


Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng, Tiểu Phượng nghe xong không khỏi rùng mình, quả thực có một cái địa phương kinh khủng như vậy tồn tại hay sao.



“Nơi này có cường giả hồn thú tọa trấn?” Vân Chính Thiên hỏi.



Tử Anh trầm trọng gật đầu: “Có, nơi đây là vạn độc chi địa, nhưng cũng là Tà Ma Hạt Giống chỗ gieo trồng, tự nhiên Đế Thiên sẽ phái xuống cường giả hồn thú tọa trấn.”



“Tà Ma Hạt Giống chỗ gieo trồng!” Vân Chính Thiên nhất thời kinh hô.



Lấy hắn có quãng thời gian theo Bao lão học tập, tất nhiên biết được cái gọi là Tà Ma Hạt Giống này. Ở bên trong Thú Vực, muốn triệt để khu trừ mây đen tà khí vần vũ trên không trung kia, không còn cách nào khác ngoại trừ phá hủy Tà Ma Hạt Giống. Phương pháp áp dụng ở Lưỡi Quỷ đại đạo này tự nhiên không thể hữu dụng ở Thú Vực.



Mà cái gọi là Tà Ma Hạt Giống kia tự nhiên rất quan trọng, cho nên sẽ có hồn thú tu vi cao cấp tọa trấn bảo vệ. Cho nên Tà Ma Hạt Giống tại Vạn Độc Vũ Long Môn cũng không ngoại lệ.



Tử Anh nói tiếp: “Nơi đó có một đầu độc hệ hồn thú, ta cũng chưa gặp qua hắn một lần nào, bởi vì tên này ưa thích độc, cũng không thích đi xa khỏi nơi sinh sống. Cho dù Đế Thiên có đích thân triệu tập, hắn như cũ ngang bướng không đi.”



Vân Chính Thiên sắc mặt dần ngưng trọng, lại có hồn thú cự tuyệt Vạn Thú Chi Vương Thú Thần Đế Thiên lời triệu tâp sao? Thật là bất khả tư nghị, điều này đồng nghĩa với thực lực của tên này không hề tầm thường, lại có thể khiến Đế Thiên không dám truy cứu.



“Ma Độc Long Vương, hung thú năm mươi vạn năm.” Tử Anh khi nói ra cái tên này, chính bản thân nàng không khỏi run rẩy một chút.



Cái gì? Năm mươi vạn năm hung thú? Vừa nghe xong cái tên này, Vân Chính Thiên có cảm giác muốn xỉu a.



...