Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 385 : Hắc Môn Chiến

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Trận chiến tại bản doanh tà hồn sư, Thiên Minh Thần Triều đại quân thành công phá hủy Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ, gián tiếp hủy đi kế hoạch thôn tính Lưỡi Quỷ đại đạo, làm cho thời gian thực hiện phải trì trệ đi mấy năm.



Chuyện này cũng góp phần làm Ma Viêm Kiệt Quỷ - Dương Viêm phải to gan đào ngũ, trước đó cũng giết người diệt khẩu hai tên tà hồn sư viện quân, làm cho cán cân lực lượng giữa Thiên Minh Thần triều và liên minh hồn thú, tà hồn sư thay đổi rõ rệt.



Mặc dù tà hồn sư vẫn còn không ít thành viên đồn trú tại Lưỡi Quỷ đại đạo, nhưng không có Dương Viêm cấp bậc mạnh mẽ như vậy ở phía sau hậu thuẫn, bọn chúng lại không khác gì lúc trước Tử Anh tự bạo, rơi vào tình trạng không xác định được phương hướng, như rắn mất đầu. Dần dần bị Thiên Minh Thần Triều đại quân truy quét khắp nơi, đẩy vào cảnh vô cùng thảm liệt, không thể không rút lui về phía cửa ải biên giới.



Còn về phía hồn thú nhân số đông đảo kia nhưng tính uy hiếp gần như không có. Chỉ cần có Lương Thế Nhân xuất hiện, Tà Mâu Bạch Hổ không khác gì con mèo bệnh. Bọn nó dĩ nhiên không cách nào địch lại Thiên Minh Thần Triều đang lên như mặt trời ban trưa, càng chiến càng bị bại lui, rơi vào thế phòng thủ toàn diện.



Đảo mắt mấy cái lại một tháng trôi qua, tuy rằng một tháng này Thiên Minh Thần Triều lãnh thổ không có như nữa năm trước đó thần tốc mở rộng, nhưng cũng đã chiếm lĩnh được gần như toàn bộ Lưỡi Quỷ đại đạo phần lớn lãnh thổ, chỉ còn cách một cái cửa ải biên giới cuối cùng mà thôi.



Tương tự như biên giới giữa Lưỡi Quỷ đại đạo và Nhân Vực là Lưỡi Quỷ Môn Quan, thì phía bên này cũng tồn tại một dãy thành lũy phòng ngự sâm nghiêm kiên cố ngăn giữa Thú Vực và phía bên ngoài.



Nhân loại hồn sư gọi nơi này là Hắc Môn.



Ở bên trong khu vực đồn trú Hắc Môn, lúc này có rất nhiều bóng dáng tụ tập thành từng nhóm. Thú ảnh cũng có mà nhân ảnh cũng có.



Những cái này hồn thú, tà hồn sư là lực lượng phòng ngự cuối cùng của liên minh chống lại Thiên Minh Thần Triều bước tiến. Chỉ cần nơi này thất thủ, Lưỡi Quỷ đại đạo hơn vạn dặm đều trở thành lãnh thổ của Thiên Minh Thần Triều, đồng nghĩa với việc nhân loại bước đầu quật khởi đã giành được thắng lợi đầu tiên.



Bất quá, liên minh kia tự nhiên không để Thiên Minh Thần Triều đắc thắng, bọn chúng cơ hồ toàn bộ tinh anh trên khắp Lưỡi Quỷ đã tụ tập lại với nhau, thề phải giữ vững được Hắc Môn này.



Từng nhóm từng nhóm tà hồn sư, hồn thú phân ra nhiều cứ điểm phòng thủ ở mặt bên kia Hắc Môn, đứng ở trên đại môn nhìn xuống là một tên nam tử mặt mày bậm trợn, thân vận hắc bào. Dựa theo ba động hồn lực trên người truyền ra thì rõ ràng là một tên Hồn Thánh, hắn tạm thời là thủ lĩnh của tà hồn sư tại cửa ải cuối cùng.



Kể từ khi La Hổ trọng thương phải quay trở lại tổ chức để điều trị, thì cao cấp tổ chức cho dù không muốn cũng phải phái tới một số cường giả phụ giúp cho Kiệt Quỷ trông coi Lưỡi Quỷ đại đạo. Đó chính là ba tên có tu vi cấp Hồn Thánh.



Trừ bỏ hai tên bị Dương Viêm giết người diệt khẩu thì chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.



“Viên đại nhân, tổ chức gửi tới thông báo, lại nói hiện tại tình hình có chút gấp, cho nên không thể đưa thêm người tới hỗ trợ được. Nói chúng ta tự xử lý.” Một tên tà hồn sư đối với tên Hồn Thánh kia cung kính nói.
Băng Đế Kiếm đột nhiên biến mất, thay vào đó là một thanh màu đen trường kiếm xuất hiện.



Đúng là nó, chính là Linh Hồn Kiếm. Vân Chính Thiên cũng đã tiến nhập trạng thái ma hóa, ma lực của hắn cùng ma lực của Ân Minh Tuyết như tình lữ lâu ngày không gặp, vừa chạm vào liền quấn lấy nhau, đem một mảnh không gian che lấp khuất lại.



“Minh Tuyết!” Vân Chính Thiên khẽ quát lên.



Ân Minh Tuyết thân hình uyển chuyển như rắn, chớp mắt đã trở lại bên người Vân Chính Thiên, nàng trên tay Sát Thiên Ma Kiếm chạm nhẹ vào Linh Hồn Kiếm, lập tức vang lên một đạo chói tai thanh âm. Thanh âm này tựa như kiếm linh tại vị trí song kiếm chạm nhau bỗng nhiên gào thét lan tỏa mà ra, khi đó ma hạch bên trong cơ thể Vân Chính Thiên cũng đồng thời bạo động mãnh liệt.



Từ trong miệng hắn, trầm thấp thanh âm quanh quẩn thiên địa vang lên:



“Thiên Ma Kiếm Trận, ngưng.”



Xoạt, xoạt, xoạt ——.



Một loạt thanh âm da thịt bị cắt đứt liên tục vang lên, nhất thời khoảng năm mươi con hồn thú đang điên cuồng vây sát đứng ở gần đồng loạt chựng lại tại chỗ. Sau đó thân thể to lớn của bọn chúng bỗng nhiên tách thành hai phần, thay phiên nhau ngã xuống. Kiếm linh vầng sáng kia sắc bén cùng cực, nơi nó đi qua, vạn đạo kiếm ảnh theo chiều ngang lướt tới, đem toàn bộ thú ảnh cắt làm đôi, máu tươi như thác đổ xuống, nháy mắt đã đem một vùng rộng lớn đại địa hóa thành băng huyết chi địa.



Phốc!



Vân Chính Thiên nắm lấy tay Ân Minh Tuyết, từ trong đám thi thể hồn thú ngổn ngang đó giẫm mạnh phóng ra, trên người cơ hồ máu tươi đều không có dính vào y phục, thế nhưng sắc mặt tỏa ra phi thường tính cuồng dã.



Nhìn thấy một màn này, Viên Lữ Quân ở bên trong không khỏi trợn mắt:



“Các ngươi... Cái này là võ hồn dung hợp kỹ sao?”



...