Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 39 : Người kế thừa của thú thần

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạch tâm Thú Vực.



Nơi này một màu ảm đảm, ánh sáng mặt trời căn bản không thể chíu xuyên qua tầng mây đen chướng khí bao phủ ở bên trên. Đây cũng là đặc trưng của Thú Vực, bởi vì Tà Hồn Lực hiện hữu nơi đây tuyệt nhiên không chấp nhận sự xuất hiện của ánh sáng.



Mà mặt trời chính là thuộc tính quang minh kèm hỏa diễm ngưng tụ mà thành. Đối với bất kể hồn thú nào đã thấm đẫm Tà Hồn Lực vào trong máu của mình, đều rất kiêng kỵ ánh sáng.



Chỉ cần để ánh sáng chạm vào người, tất nhiên cũng không dẫn đến tình trạng tự bốc cháy mà chỉ đơn thuần giảm đi nồng độ Tà Hồn Lực trong máu huyết, làm cho thực lực trong thời gian này yếu đi nhiều lắm.



Hồn thú chính là giống loài được mạnh yếu thua, để bảo toàn lực lượng cũng như nhanh chóng tăng lên tu vi, bọn nó ngàn năm trở lại đây đều tập trung cư trú tại Thú Vực



Khu vực Hạch Tâm tại Thú Vực, không nghi ngờ gì chính là lãnh thổ của các đầu hung thú hiện tại. Nơi mà nhân loại lúc trước từng hay vỗ ngực tự hào. Sử Lai Khắc thành.



Tại một lối mòn dẫn đến một tòa kiến trúc hùng vĩ, hiện tại đã nhuốm màu đen tối theo thời gian nhưng chúng ta có thể xác định, vào thời kỳ thượng cổ, tòa kiến trúc tuyệt đối có địa vị uy nghiêm hơn hết thảy. Bởi vì đây là nơi thu nhận và dạy dỗ biết bao thế hệ hồn sư ưu tú.



Trên cánh cổng to lớn bằng đá kia, vẫn còn khắc lại năm chữ, Sử Lai Khắc Học Viện.



Thú triều năm đó huy động toàn bộ hồn thú của ba đại lục, Đấu La, Tinh La, Thiên Đấu dẫn đến đại chiến suốt trăm nay ròng rã. Nhân loại cuối cùng không chịu được sự cường hãn bất ngờ của hồn thú nên càng chiến càng bị đánh lui, mà một trong những chiến trường khốc liệt nhất và cũng là thành tuyến cuối cùng của nhân loại đó chính là tòa Sử Lai Khắc học viện này.



Tại quảng trường trung tâm của Sử Lai Khắc học viện, mà lúc trước hay gọi là Linh Băng quảng trường. Một thân ảnh tóc vàng kim, trên người mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, khí chất lẫm liệt, tựa như hết thảy chúng sinh đều phải run sợ khi quì trước hắn, cảm giác khi hắn khẽ nhấc tay lên, thiên địa cũng phải biến sắc theo.



Người này được mệnh danh là hồn thú mạnh nhất đương thời, Thú Thần Đế Thiên.




Tà Hồn Lực dưới sự khuếch tán của Sinh Mệnh Hồ, đến quang minh lực lượng cường đại của mặt trời cũng không thể chiếu xuyên qua. Xem ra thời khắc tận vong của nhân loại không còn xa nữa.



————



Trở về doanh trại đã là năm ngày sau, thời gian trở về dài hơn so với lúc đi một chút bởi vì Thú Triều vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của các binh sĩ. Bất quá mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không có sự tồn tại của hồn thú mười vạn năm, nếu không những sinh linh nhỏ bé như bọn họ, chỉ cần lật tay liền đem tất cả gạt bỏ.



Vân Chính Thiên trở về không lâu lập tức được phê duyệt trở thành vị Hoàng Thập Nhất đội trưởng, đồng thời được cung cấp một gian phòng lớn hơn.



Những quyền lợi một đội trưởng có, hắn đều có thể sử dụng. Việc đầu tiên có lẽ phải tuyển dụng thuộc hạ dưới trướng, thành lập một cái đội ngũ chính thức. Bởi vì còn chưa tới hai tháng nữa, thi đấu giữa các đội ngũ sẽ được diễn ra. Mà phần thưởng mồi kỳ đều vô cùng phong phú.



Thuộc hạ bây giờ là ưu tiên hàng đầu của hắn, bất quá phải tuyển ai. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên kết quả, là những thành viên của Bàn Long môn a.



“Nếu như mời được A Long, Hồng Nhan cùng Tiểu Mã thì tốt”.



Thi đấu đội ngũ kỳ thực là một cuộc sát hạch, để chọn ra vị trí Hoàng Nhất mới, mà Hoàng Nhất, ngoài ý nghĩa là đội mạnh nhất trong doanh trại, còn mang trên mình nhiệm vụ khó khăn hơn, đó chính là thi đấu với các đội Hoàng Nhất trong các tòa thành còn lại.



Mà hai đội Hoàng Nhất giành được vị trí cuối cùng sẽ có cơ hội diện kiến Vực Chủ đại nhân, lúc đó may mắn được Vực Chủ ban thưởng, tin chắc cả mảnh Đấu La Đại Lục này không có thứ nào tốt hơn được nữa.



Vân Chính Thiên lập tức xin nghỉ phép, sáng ngày hôm sau, hắn trực tiếp thẳng hướng Long Thần thành mà đi.