Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 396 : Không rời xa nửa bước

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hôm nay nàng biết sẽ gặp lại hắn, cho nên đã tự chuẩn bị cho mình một bộ y phục lộng lẫy nhất mà nàng có. Một thân hồng sắc xiêm y ôm sát vào cơ thể, tuy nàng không để lộ ra bất cứ phần da thịt nào nhưng như cũ kiều diễm lạ thường, khiến cho người khác say đắm ngắm nhìn không thôi. Mái tóc đỏ rực của nàng như ngân hà rũ xuống, tết thành một lọn xoăn nhẹ ở phần đuôi tóc. Trên đầu đính kim châm lấp lánh, dưới chân vân ngoa hở ngón dịu dàng.



Nàng vì ngày hôm nay, đã thấp thỏm chờ mong đã lâu, cũng là động lực để nàng tu luyện đạt tới cấp bậc này. Chủ yếu vì nàng muốn ở bên hắn, giúp hắn chia sẻ những gánh nặng trên vai.



Rốt cuộc lại được nhìn thấy hắn. Gương mặt hắn vẫn như ngày nào, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nóng bỏng nhiệt huyết. Một đầu tóc bạch kim dài tung bay, khí chất xuất trần xưa nay không lầm lẫn được.



Hắn đứng đó là đang chờ ta.



Mã Thiên Hoa gót hồng bước tới, nàng rất nhanh thu vào tầm mắt thêm một đạo nữ nhân thân ảnh nữa. Nữ nhân này đứng ở bên cạnh hắn, im lặng không nói một câu nào, nhưng ánh mắt của nàng ta thủy chung lạc trên người hắn, như sợ chớp mắt một cái hắn sẽ tan biến vậy.



Gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng muốt, ánh mắt to đen láy, sóng mũi cao thanh thoát, bờ môi mộng nước căng tràn sức sống, vóc dáng hoàn hảo như được điêu khắc mà ra. Nàng tà sở hữu một vẻ đẹp phi thực tế đến như vậy sao.



“Chính Thiên.” Mã Thiên Hoa cố gắng bình thản nhất có thể, cất tiếng gọi.



Nhẹ dịu thanh âm truyền tới, Vân Chính Thiên xoay lại nhìn nàng, khẽ mỉm cười đáp:



“Thiên Hoa, đã lâu không gặp.”



Nói rồi, thân ảnh hắn khẽ lắc lư, sau đó lại xuất hiện phía trước nàng. Không đợi nàng kịp phản ứng, hai cánh tay đã vươn ra đem nàng ôm trọn vào lòng. Thưởng thức mùi hương nhẹ dịu lan tỏa từ trên tóc nàng, Vân Chính Thiên cảm thấy mọi thứ gánh nặng kia dường như biến mất.



Mã Thiên Hoa cũng không có động đậy, một mực đứng im để hắn siết nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim dồn dập trên người hắn, nàng ngây ngốc nhận ra đây không phải là giấc mơ hằng đêm nàng nhìn thấy, mà là chân chính thực tại.



“Ta nhớ huynh.” Mã Thiên Hoa ngẩng đầu lên, miệng nhỏ khẽ nói, ánh mắt chạm vào nhau, một cỗ hưng phấn không nói hết thành lời trào dâng trong lòng nàng.



Vân Chính Thiên nhẹ hôn lên trán nàng, thế nhưng nét cười bỗng nhiên thoáng hạ xuống, hắn chậm rãi nói:



“Thiên Hoa. Ta có chuyện muốn nói.”



Vân Chính Thiên chỉ ước ao giây phút này kéo dài mãi mãi, rằng sẽ không có thứ nào có thể chen ngang khoảnh khắc hắn mong mỏi bấy lâu. Thế nhưng, hắn đã quyết định đem mọi thứ không may mắn kia, một lần dứt điểm nói ra với nàng.


Bên trong ngục sâu giam giữ Vực Chủ thế lực cường giả, một cỗ ma uy lành lạnh nổi lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh tựa như lưu ly hợp lại hiện ra. Tà Đế ánh mắt chằm chằm nhìn vào một người bị xích ở trên tường, thân thể đầy máu, đầu tóc rũ rượi.



“Vương Nghiêm Thần.” Trầm thấp ma âm vang lên, làm cho hết thảy cường giả đang bị nhốt một cỗ rét lạnh. Bất quá, Vực Chủ bị xích kia vẫn không có nhúc nhích, tựa hồ hắn vẫn không hay biết ác quỷ đã tới tìm mình.



Tà Đế ma đồng thu nhỏ lại, chợt cất chân bước tới. Trước mặt hắn là song sắt lồng giam, thế nhưng Tà Đế dĩ nhiên đi xuyên qua. Thân thể không khác gì lưu ly, vừa tách ra liền hợp lại, thản nhiên bước vào bên trong lồng giam.



Nhìn thấy một màn này, hết thảy cường giả đang bị nhốt kia không khỏi kinh hãi, bởi vì bọn hắn rõ ràng cảm nhận được, Tà Đế đang ở đây chính là chân thân tồn tại, không phải một đạo hóa thân. Vậy mà có thể làm được một màn bất chấp mọi định luật vật lý như vậy, thực lực thật sâu không thấy đáy.



Tà Đế ma thủ duỗi ra, nắm lấy đầu của Vực Chủ nhấc lên, thản nhiên nói:



“Thần Vực chi lộ, lối vào thật sự ở đâu?”



Vực Chủ nghe xong, khóe miệng hơi nhúc nhích: “Ngươi cái đồ ngu này, nếu ta biết lối vào, tự nhiên ta sẽ không bị ngươi bắt giam ở đây. Mà ngươi cái đại ma đầu này cũng sẽ không có cơ hội ở đây diễu võ dương oai trước mặt ta a.”



Tà Đế lạnh tanh đáp:



“Vương Nghiêm Thần ngươi đừng tự mãn. Đừng nghĩ ta không biết, cho dù ngươi có tiến vào được Thần Vực, ngươi cũng vô pháp trong thời gian ngắn thu hoạch Thần vị, trở thành Thần cách. Bất quá, chuyện ngươi không làm được, không có nghĩa ta không làm được. Đưa cho ta vị trí lối vào Thần Vực, ta sẽ tha cho các ngươi. Đến khi hoàn thành truyền thừa Thần vị, trở thành Thần cách, ta hứa với ngươi nhân loại chúng ta lại một lần nữa thống trị Đấu La đại lục.”



Một lời này, làm cho hết thảy cường giả đều trợn cả hai mắt, ngay cả Vực Chủ cũng phải ngước lên nhìn. Bất quá, hắn đột nhiên phồng cả hai má, rốt cuộc không nhịn được mà phá lên cười, nước bọt văng tung tóe vào mặt Tà Đế.



“Ha ha ha ngươi hài hước lắm nha. Hôm nay đích thân tới đây kể chuyện cười cho ta hả, không được tra tấn kiểu này đâu, ta cười một cái đau quặn hết cả ruột gan đây này.” Vực Chủ cười một trận thống khoái đến nước mắt cũng chảy ra.



Còn Tà Đế thì đã giận đến tím mặt.



...