Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 405 : Tái ngộ dương viêm

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hai trăm triệu kim hồn tệ!



MC trên đài đã muốn ngất. Đây còn không phải gấp bốn lần giá trị ban đầu hay sao. Bình thường mà nói bạch cấp đấu giá giả kêu lên cái giá này, hắn sẽ phải phái người điều tra lập tức bối cảnh của người này. Nhưng mà bây giờ trong lòng đang quá vui sướng nên quên mất đi.



Vân Chính Thiên sau khi nghe con số hai trăm triệu được nhấc lên, hắn nhất thời cứng ngắc. Hai trăm triệu, đúng hai trăm triệu là số tiền hắn mang theo bên mình. Bây giờ có đem xuất ra hết cũng không được tính, vả lại theo suy đoán của hắn thì tên tà hồn sư kia còn có thể tiếp tục đua giá được.



Bây giờ nếu muốn cùng đối phương phân cao thấp, tất nhiên phải hướng tam nữ mượn tiền. Nhưng mà làm như vậy thì thật khó coi, với lại cũng không chắc bốn người gia tài gộp lại có thể đánh bại được tà hồn sư kia hay không.



Ài, hết cách rồi. Ai biểu đấu giá trên sân nhà người ta. Nếu như ở Nhân Vực thì hắn tin chắc có thể dùng tiền đè chết đối phương rồi.



Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn Ân Minh Tuyết một cái, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu: “Chính Thiên ca ca, huynh tự quyết là được.”



“Được rồi. Ta sẽ nghĩ cách sau.”



Vân Chính Thiên hướng nhìn lên MC trên lễ đài, ra hiệu bỏ cuộc.



Thấy vậy MC có hơi tiếc nuối, hắn còn muốn song phương tiếp tục đấu đá lẫn nhau a. Mà thôi, hai trăm triệu cũng đủ rồi, thế là hắn cất cao giọng nói:



“Mảnh vỡ Thiên Sứ thành giao. Ha ha ha.”



Mấy người có mặt ai cũng thấy được vẻ mặt đắc thắng của tên MC. Không phải lúc nãy đứa nào mém són ra quần vì không ai ra giá cơ chứ, bây giờ còn làm bộ làm tịch.



MC phất tay một cái, tức thì mảnh vỡ Thiên Sứ chui vào một cái giới chỉ, bên ngoài giới chỉ có ma văn lập lòe tạm thời ngăn cản thần thánh chi lực ảnh hưởng. Hắn cẩn thận bước tới nói với tên bạch cấp đấu giá giả vừa đấu giá thành công.



“Theo qui củ thì bạch cấp đấu giá giả sau khi thành giao vật phẩm top ba, cần phải ngay lập tức thanh toán. Vị tiên sinh đây, xin mời.”



Tên tà hồn sư kia từ trong người lấy ra một cái giới chỉ, quăng cho MC, cười nói:



“Ngài kiểm tra lại thử, hai trăm triệu kim hồn tệ nằm trong đó.”


Bộ giáp này lấy màu đen làm chủ đạo, trên bề mặt có vô số hoa văn được điêu khắc tỉ mỉ. Ngoài những vệt đất đá và rêu phong bám lấy do tuế nguyệt biến thiên, thì nó cũng sở hữu những đạo vết nứt nghiêm trọng. Có lẽ chủ nhân trong quá khứ đã sử dụng bộ giáp này để chiến đấu, cho nên mới lưu lại những vết nứt như vậy.



Tên bí ẩn đặt tay lên lồng kính, hỏa diễm bốc lên đem lồng kia đốt thành chất lỏng. Hắn lập tức thò tay vào chạm lên hắc sắc bộ giáp, tức thì cảm nhận được một cỗ rùng mình khí tức truyền lại. Đây chính là những ý niệm còn sót lại của chủ nhân bộ giáp sau những năm tháng chiến đấu trong quá khứ kia.



“Thật sự bất phàm.” Hắn mỉm cười đắc ý, sau đó lập tức đem bộ giáp này bỏ vào trong giới chỉ.



Ngay lúc hắn còn chưa kịp kiểm tra những vật phẩm khác, thì bất thình lình sau lưng truyền tới một cỗ nguy cơ. Hắn trở người quay lại, thì phát hiện đúng là có một người đang đứng nhìn hắn, người này đồng dạng sở hữu bạch cấp đấu giả giả mặt nạ.



“Ngươi là cái tên lúc nãy cùng ta đấu giá?” Tên bí ẩn nghiêm mặt hỏi.



Người vừa xuất hiện này, tự nhiên là Vân Chính Thiên, còn không rõ tại sao hắn có thể âm thầm lẻn vào được như vậy, bất quá lúc này sắc mặt hắn có chút vui mừng.



“Dương Viêm, đã lâu không gặp a.”



Lúc đầu Vân Chính Thiên còn hoài nghi, thế nhưng bây giờ nhìn thấy rõ ràng diện mạo của tên bí ẩn này, hắn làm sao không nhận ra được gương mặt này là của Ma Viêm Kiệt Quỷ, hoặc gọi cho đúng là Dương Viêm.



Dương Viêm nghe vậy chợt giật mình nhớ ra, hắn lúc nãy kiểm tra bộ giáp đã tháo đi mặt nạ. Nhưng mà người có thể biết được danh tính thật của hắn trên thế gian này chỉ có hai người. Một là hắc cấp lãnh đạo La Hổ, người thứ hai là Quỷ Kiếm Vân Chính Thiên.



“Ngươi là Quỷ Kiếm, à không. Phải gọi là Vân Chính Thiên chứ nhỉ?” Dương Viêm bình tĩnh hỏi.



“Ân, là ta.” Vân Chính Thiên cũng tháo xuống mặt nạ của mình, mỉm cười nhìn Dương Viêm.



Dương Viêm lại nói: “Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta. Tại sao lại ngán đường nhau?”



Vân Chính Thiên giơ tay lên gạt gạt hàng lông mày của mình, sau đó chợt nói:



“Muốn hợp tác với ngươi một chút. Có muốn nghe không?”



...