Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 409 : Huyết Ngục

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Tối hôm đó, Lỗ gia thiếu chủ Lỗ Hào sai người chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn để chiêu đãi Ân Minh Tuyết.



Bên trong một phòng ăn rộng rãi, một cái bàn gỗ lớn nằm giữa phòng, chiều dài phải hơn hai mươi mét, vậy mà lúc này trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai người ngồi, lại là phân chia ngồi ở hai phía đầu bàn.



Nếu như lúc nãy phòng họp kia chẳng có gì ngoài những bức họa man rợ trên tường thì bên trong phòng ăn lại là một thế giới hoàn toàn khác. Ân Minh Tuyết thật sự choáng ngợp với nội thất bên trong, bàn ghế sử dụng vật liệu gỗ tuổi thọ không dưới vài ngàn năm, chưa nói đến những bộ dụng cụ ăn, chân đèn, thậm chí ly rượu cũng được làm từ hợp kim cao cấp, chạm trổ vô cùng tinh xảo.



Ngoại trừ Lỗ Hào và Ân Minh Tuyết ngồi ở hai đầu bàn thì những người còn lại trong phòng đều là phục vụ. Bọn họ ăn mặt kiểu cách sang trọng, trên tay lúc nào cũng có một cái khăn trắng vắt ngang qua, tất cả đang luân phiên dọn món lên trước mặt hai người.



Ân Minh Tuyết liếc mắt một lượt những món ở trên bàn, không khỏi tặc lưỡi một cái.



Đều là cao lương mỹ vị, Lỗ Hào thực rất có tiền a.



Bất quá, nàng không ngu ngốc đến mức ngay lập tức dùng món, ánh mắt lại quét về phía Lỗ Hào ngồi đối diện bên kia.



“Khặc, Tiểu Tuyết cô nương thật cảnh giác. Nàng sợ ta bỏ độc vào trong thức ăn sao?” Lỗ Hào thanh âm giễu cợt vang lên.



Ân Minh Tuyết cười nhạt: “Ta đúng là sợ như vậy. Làm sao ta biết được ngươi sẽ giở trò gì trong đồ ăn, dù sao chúng ta chỉ vừa gặp mặt.”



Lỗ Hào ngón tay đặt khẽ đặt lên má, có chút suy ngẫm nói:



“Nếu ta muốn hại nàng, trực tiếp đem nàng một chưởng đánh chết là được. Cần gì nhọc công như vậy.”



Ân Minh Tuyết nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái. Lời của Lỗ Hào có chút đạo lý, hắn tu vi so với nàng khoảng cách quá xa, muốn nàng trở thành cái xác không hồn quả thực còn dễ hơn bày biện một bữa tiệc thịnh soạn như vậy.



Thu liễm vẻ mặt hoài nghi, Ân Minh Tuyết cầm lên bộ dao nĩa sáng bóng, bắt đầu ăn.



Lỗ Hào cũng không có nói nữa, trực tiếp hướng mấy tên phục vụ phất tay. Tức thì bọn chúng cầm lấy chai rượu, rót vào ly cho hai người.



“Tiểu Tuyết cô nương, đây là rượu thượng hạng gia truyền của Lỗ gia chúng ta. Chỉ khi nào có người muốn gia nhập mới lấy ra chiêu đãi. Hôm nay nàng đã có ý định như vậy, ta cũng không keo kiệt thiết đãi nàng một phen.”



Lỗ Hào cười nói.



Ân Minh Tuyết đưa mắt nhìn dòng rượu đỏ như máu sóng sánh vừa được rót vào, từ bên trong lan tỏa ra một loại hương vị cay nồng khó tả. Ân Minh Tuyết biết uống rượu, cho nên nàng đối với rượu cũng không phải quá xa lạ.



Lỗ Hào mỉm cười nâng lên chính mình ly rượu, cười nói: “Tiểu Tuyết cô nương, cạn ly.”




“Không vượt qua được à?” Lỗ Hào ánh mắt trở nên khó lường: “Sẽ nói cho nàng nghe sau.”



Hai người bọn họ băng qua phòng giam số hai, đến trước phòng giam số ba, Lỗ Hào lại giải thích:



“Phòng giam số hai sẽ làm bọn chúng phát tâm bệnh, tinh thần suy sụp, nhưng nếu có thể vượt qua được thì coi nhưng quá trình biến đổi nắm chắc bảy mươi phần trăm thành công. Đồng thời sẽ được chuyển sang phòng giam số ba.”



Bên trong phòng giam số ba, Ân Minh Tuyết nhìn thấy số lượng tù nhân đã giảm xuống, chỉ còn khoảng mười người mà thôi. Thế nhưng những người này tựa hồ đều nằm ngủ, tiếng hô hấp đều đều, không khác gì so với người bình thường cả, chỉ có điều sắc mặt so với tù nhân ở phòng số hai tốt hơn hiều lắm.



“Phòng giam này dành cho những kẻ đã vượt qua hai giai đoạn đầu, giai đoạn số ba đó chính là rơi vào mộng ảo. Kẻ nào tỉnh dậy được thì coi như đặt một chân vào cánh cửa thành công, cho dù sau này thực lực có như thế nào, cũng là Lỗ gia chúng ta một bộ phận lực lượng.” Lỗ Hào trên mặt lộ rõ vẻ thích thú nói.



“Còn cái phòng giam cuối kia?” Ân Minh Tuyết không khỏi tò mò nhìn vào sát góc phòng giam. Sau cái phòng giam số ba này rõ ràng vẫn còn một cái phòng nữa. Chỉ có điều phòng giam này nhỏ hơn những phòng giam khác khá nhiều, và đặc biệt trong phòng hiện tại không có một ai cả.



Lỗ Hào cười nói:



“Phòng cuối này không phải dành cho vật thí nghiệm.”



“Vậy dành cho ai?” Ân Minh Tuyết theo phản xạ hỏi, thế nhưng nàng vừa nói xong liền phát giác có chuyện không đúng. Bất quá, nàng còn chưa kịp trở tay thì từ sau gáy đã truyền tới một cỗ đau nhức.



Pặc!



Thình lình một cái lạnh băng hữu chưởng đã đập vào sau gáy Ân Minh Tuyết, đem nàng trực tiếp đánh ngất đi, thân thể mất đi khống chế ngã sập xuống mặt đất.



Người vừa ra tay, còn không phải Lỗ Hào lúc nào cũng tươi cười kia sao. Hắn sắc mặt vẫn như cũ, không một chút biến hóa, sau đó hắn hơi cúi thấp người xuống nhấc lên Ân Minh Tuyết thân thể, trực tiếp bồng tới mở cửa phòng giam thứ tư, bước vào bên trong lại đặt nàng nằm xuống.



“Phòng giam này là để dành cho đám chuột nhắt như nàng, cứ tưởng mình biết được mọi thứ, hóa ra chẳng biết cái gì.”



Lỗ Hào nói dứt câu liền để nàng lại chỗ đó, còn bản thân trở ra bên ngoài. Sau khi cẩn thận khóa lại phòng giam, hắn đi ngang qua đám tù nhân tại các phòng giam để trở lại Lỗ gia khuôn viên. Trước khi đóng cửa lại, hắn không quên quăng lại một ánh mắt miệt thị cực độ.



“Các ngươi tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình đi. Sắp tới ta không cần tốn công nghiên cứu các ngươi làm cái con mẹ gì nữa rồi.”



...



Banhbaothit