Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 412 : Hấp Huyết Ma Nhân

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


“Người đâu?”



Lỗ Hào tức giận quát lên một tiếng, làm cho Huyết Ngục rung chuyển một trận. Hắn tức giận như vậy, là do bên trong phòng giam cuối cùng kia, không thấy bóng dáng quen thuộc Tiểu Tuyết.



Hắn tự nhiên không biết Ân Minh Tuyết sở tu ma lực chứ không phải hồn lực, vì vậy pháp trận phong ấn hồn lực đối với nàng chẳng có tí tác dụng nào. Có lẽ nàng nhân cơ hội Lỗ Hào đi ra gặp Vân Chính Thiên mà lén trốn mất.



Lỗ Hào nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng đám thuộc hạ đều biết rất rõ, khi hắn tỏ ra bình tĩnh nhất là khi hắn đang tức giận nhất. Bây giờ cái gì cũng không được làm, thậm chí không muốn thở mạnh, vạn nhất làm Lỗ gia thiếu chủ này điên lên, xem như mạng nhỏ khó giữ.



Hai mắt khép lại một lát sau đã mở ra, Lỗ Hào trong mắt tỏa ra tà ác chi sắc. Hắn vậy mà không cảm nhận được khí tức của Ân Minh Tuyết, phải biết nàng từ đầu chí cuối đều ở trong Tàn Nguyệt Ảnh Lâu này, làm gì có chuyện che giấu được khí tức qua mặt hắn.



Không lẽ nàng đã rời khỏi chỗ này? Không, không có khả năng. Tàn Nguyệt Ảnh Lâu phạm vi ảnh hưởng rộng tới vài dặm, nàng dù có phóng hết tốc lực cũng không thể ngắn ngủi thời gian như vậy chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn.



Chắc chắn vẫn còn ở gần đây, chẳng qua không biết nàng làm cách nào che giấu được khí tức.



“Lục soát toàn bộ gia trang, tìm cho bằng được tiện nhân đó.” Lỗ Hào ma uy lại vang lên.



Đám thuộc hạ sau lưng như bắt được một sợi dây cứu sinh, bọn chúng lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ, không muốn nấn ná thêm một giây một khắc nào bên cạnh vị Lỗ gia thiếu chủ này nữa.



Đừng thấy hắn vẻ ngoài lịch thiệp, quí tộc, ăn nói trật tự đàng hoàng mà hiểu lầm, kỳ thực ra Lỗ gia thiếu chủ này là một con ác quỉ đối với chính thuộc hạ của hắn. Chính vẻ bề ngoài đó là một vỏ bọc hoàn hảo để che giấu sự tàn ác ẩn sâu bên trong, mà thời khắc này trông thấy Tiểu Tuyết kia biến mất, Lỗ gia thiếu chủ rốt cuộc thả ra con ác quỉ của mình rồi.



Đám thuộc hạ rời đi rồi, Lỗ Hào vẫn đứng ở trong Huyết Ngục, hắc sắc trường bào đột nhiên tung bay. Trên gương mặt anh tuấn kia đột nhiên có quỉ dị biến hóa, chỉ thấy một cặp mắt đỏ ngầu lộ ra rõ rệt, một cặp nanh sắc nhọn từ khóe miệng nhô ra, phô thiên cái địa cùng hung cực ác dáng vẻ.



Nơi bàn tay trắng nõn tinh xảo kia, đột nhiên mọc ra một bộ hắc trảo, lăng lệ khí thế bạo phát mà ra. Lỗ Hào giơ một tay lên, sau đó nắm lại một nắm. Một cây thánh giá mà đỏ đột nhiên rơi xuống trước mặt, vì hắn cấp cho xoay tròn hình thái.



Từ vạn cổ chí kim đến nay, thánh giá là biểu tượng của thần thánh, đối với hắc ám sẽ mang tới lực bài xích. Vậy mà Lỗ Hào trước mặt bây giờ, như cũ là thánh giá đó nhưng cơ hồ không mang tới cho hắn sự khó chịu nào.



Thánh giá vào tay, Lỗ Hào đem nó đặt lên miệng, trong miệng lẩm bẩm vang lên một loại không hiểu được chú âm.



“A. Lại nữa rồi.” Bên trong phòng giam số một, có người thất thanh kêu lên.



Ngay vào lúc này, chú âm từ trong miệng Lỗ Hào như hóa thành thực thể, từng đạo hắc sắc chướng khí tụ tập lại với nhau, ngắn ngủi vài giây hô hấp đã đồng loạt đem những người có mặt trong phòng giam số một kia, triệt để bao trùm lại. Hóa thành một thứ không khác gì hắc vụ quả cầu.


Hắn trong miệng trầm thấp thanh âm vang lên:



“Thiên Sứ thần vị xin thứ lỗi, hôm nay gặp phải kẻ thù quá mạnh mẽ cho nên đã làm phiền ngươi. Để phá được huyễn trận này, ta cần phải đột phá chính mình lực lượng cho nên muốn mượn ngươi thần thánh chi lực, tạm thời đem quang minh nguyên tố hóa ra kiếm linh. Chỉ cần ngươi cho phép, Vân Chính Thiên ta một đời mãi khắc cốt ghi tâm, sau này xin cam đoan đem thiên sứ mảnh vỡ này trở về Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, đồng thời sẽ dốc sức giúp thần thánh chi lực chiếu rọi trên thế gian này một lần nữa.”



Vân Chính Thiên thanh âm thành khẩn, hắn tự nhiên không biết chính mình lời này có thể giúp ích được cái gì hay không. Bất quá không có Quang Minh Thánh Kiếm kia kiếm linh, hắn không thể đem bán trạng thái võ hồn chân thân toàn bộ uy lực hiển lộ ra.



Hiện tại hắn trong lòng đang cực kỳ hy vọng, có thể đem thần thánh chi lực một phần nhỏ bên trong thiên sứ mảnh vỡ trở thành hắn hậu thuẫn, giúp cho Quang Minh Thánh Kiếm có thể tạm thời trở lại hình dạng lúc trước.



Ông, ông ——.



Vân Chính Thiên lời vừa nói ra, khiên bạc kia như có linh tính, nó toàn thân khẽ run rẩy một chút. Ngay vào lúc này, một màn tuyệt diễm xảy ra. Tại chính giữa cái khiên bạch, một khỏa trong suốt thủy tinh tinh thạch lấp lóe ánh sáng, sau đó bàng bạc thần thánh chi lực bên trong tinh thạch đó ồ ạt tuôn ra, trực tiếp rót vào bạch kim sắc lưu quang trên đỉnh đầu hắn.



Thiên sứ đáp trả! Hắn thành công rồi.



Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên mỉm cười thật tươi: “Xin đa tạ ngài.”



Có thần thánh chi lực rót vào, bạch kim sắc lưu quang mờ nhạt kia rốt cuộc sáng bừng lên. Tại vị trí kiếm gãy đó, một thanh hư ảo kim sắc lưỡi kiếm mọc lên, đem Quang Minh Thánh Kiếm hình dáng lúc xưa khôi phục lại.



Vân Chính Thiên cảm thụ được mạnh mẽ lực lượng từ trong thể nội của mình điên cuồng dao động, không thể nghi ngờ lần này chính là lần đầu tiên Vân Chính Thiên đem toàn bộ lực lượng của Thất Diện Kiếm không chút bảo lưu bạo phát ra. Máu huyết, cốt cách, tinh thần hải tất cả phương vị đều trên diện rộng tăng trưởng.



Lục đạo kiếm linh huyền phù lơ lửng, lục sắc hào quang kia không ngừng giao thoa với nhau, nhìn không khác gì hỗn độn quang vân. Vào thời khắc này, hỗn độn quang vân tại sau lưng Vân Chính Thiên không ngừng bành trướng.



Vù, vù ——.



Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, sau đó mở ra, hai ống tay áo theo cánh tay phất lên, tức thì thiên địa lập tức hóa thành một trời hỗn độn chi sắc.



...

Banhbaothit