Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 487 : Thế nhân nguy hiểm

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


‘Buông’ một chữ hùng hồn vừa rơi xuống, Lương Thế Nhân từ trong mi tâm lượn ra một tôn to lớn bạch hổ. Tâm niệm vừa động, trên tay trường kích phát ra sáng chói kim sắc ánh sáng, leo lên lưng bạch hổ sau, hắn lách người một cái đã như thiểm điện vọt tới.



Trong miệng phát ra một tiếng thét dài, sau lưng bảy vòng hồn hoàn nhấp nhô hiện lên.



Bảy hoàn? Hồn Thánh? Hắn dĩ nhiên đã là Hồn Thánh!



Mấy tháng không gặp, Lương Thế Nhân không ngờ đã đề thăng đến trình độ này? Ngay cả đệ thất hồn hoàn cũng đã nắm giữ. Chẳng trách gần đây hắn bá khí đại thịnh, thậm chí so với Ngạo Thiên Long còn muốn có nữa điểm lấn áp.



Thời khắc đệ thất hồn hoàn sáng lên, một quyển kim sắc lôi quang từ trên thân hắn nở rộ, chớp mắt đã hóa thành một tôn khổng lồ Lôi Ảnh ở sau lung Lương Thế Nhân hiên ngang mà đứng.



Này chính là hắn võ hồn chân thân trạng thái!



Lôi Thần chân thân phụ thể!



Lương Thế Nhân am hiểu nhất chính là khủng bố lực sát thương. Lấy lôi nguyên tố làm chủ, mỗi một thức hắn đánh ra đều chứa đựng hủy thiên diệt địa năng lượng.



Trong không khí lúc này lôi quang tràn ngập, vô số lôi xà điên cuồng trường bò ra, kết nối lại chẳng khác nào lôi võng, đem trung niên nhân cùng Ám Thiên thôn phệ vào bên trong.



Lương Thế Nhân tại trên lưng bạch hổ, trường kích vặn vẹo một chút, thẳng tay liền đâm ra.



Gào!



Tại đầu mũi nhọn Lôi Ảnh Quang Minh Kích đâm ra thời điểm, vô số lôi điện hội tụ lại với nhau, ngắn ngủi vài tức thời gian đã hóa thành một tôn to lớn cự long.



Lôi Long há miệng lên trời gầm lớn, phản phất giống như viễn cổ cự long thời đợi hồng hoang một dạng, sau đó cắn về phía trung niên nam nhân.



“Ồ! Ta nhớ ra ngươi rồi. Ba trăm năm trước đã cùng bản thể ta một thời tung hoành. Chẳng may không được bao lâu thì chết đi. Thật đáng tiếc a, lấy ngươi tiềm lực tu luyện tới Cực Hạn đấu la cũng không phải chuyện không thể.”



NGANG!



Trung niên nhân chợt nói, tay áo lần nữa phất lên, Vô Ảnh Võng tái xuất hiện, chặng lại rồi tôn Lôi Long kia.



“Ngươi nói cái rắm gì thế?” Lương Thế Nhân quát lên, Lôi Kích vừa thu lại tiếp tục đâp ra. Bàng bạc hồn lực hóa thành ngập trời kích ảnh, đem trung niên nhân nấp bên trong Vô Ảnh Võng toàn bộ phương vi bao phủ.



Lương Thế Nhân dốc sức, hậu phương Can Hữu Long, Ngạo Thiên Long cũng không có nhàn rỗi, đồng thời xung phong, võ hồn cùng lúc phóng thích ra.



Hai đầu cự long ngang trời xuất thế, long ngâm vang vọng tới tận cửu thiên.



Can Hữu Long mặc dù không giống như Lương Thế Nhân nhanh như vậy đạt tới bảy hoàn cấp bậc, bất quá khoảng cách đến Hồn Thánh cũng chỉ còn nữa bước mà thôi. Lấy Thiên Nguyên Long loại này bạo lực long loại võ hồn, thời điểm hắn đem võ hồn phóng thích, ngang ngược khí thế cường hoành ép ra không 3TTq0YC cách nào diễn tả được.



Nguyên bản màu xám long lân càng thêm thô ráp, lại nói hắc sắc hào quang đã muốn đem long lân toàn bộ nhuộm màu. Nên nhớ Can Hữu Long trong người đang chảy xuôi một tia Bá Vương Long tinh huyết, theo thời gian càng dài hắn càng đem toàn bộ Bá Vương Long thượng tầng tinh hoa triệt để dung hợp.


Ám Ngân Lôi Lang Vương trên lưng chở theo Vân Chính Thiên cùng thần bí hắc y nhân một đường phóng tới, đột nhiên phương xa truyền tới ba động khiến cả hai vô cùng chú ý.



Thần bí hắc y nhân càng là mặt mày biến sắc: “Đánh rồi đánh rồi! Tiểu Lang, nhanh lên!”



Vân Chính Thiên tò mò hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngài phải nói cho ta biết chứ!”



Ám Ngân Lôi Lang Vương như muốn đem chính mình bản nguyên lực lượng ra sử dụng, tốc độ không chút nào rơi xuống. Mà thần bí hắc y nhân lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu nói:



“Chuyện này kể ra, đối với ngươi mà nói là vô tận hoang đường. Ta kỳ thực đang chấp hành một cái khó khan nhiệm vụ.”



Vân Chính Thiên tiếp lời: “Tiền bối, ngài đối với ta có ân. Chỉ cần ngài lên tiếng, Chính Thiên nguyện dốc sức giúp đỡ.”



Thần bí hắc y nhân gật đầu: “Sớm muộn cũng phải nói. Một lát tới nơi, ngươi sẽ biết tất cả.”



Chính vào lúc Vân Chính Thiên còn đang định lên tiếng, bên dưới mặt đất bỗng nhiên truyền lên một đạo thanh âm quen thuộc:



“Chính Thiên ca ca, Chính Thiên ca ca!”



“Tiểu Lang! Dừng lại!”



Vân Chính Thiên còn chưa kịp nhận ra thì thần bí hắc y nhân kia đem Ám Ngân Lôi Lang Vương chòm lông trên đầu giật giật. Tiểu Lang bị nắm đau quá nên nước mắt cũng muốn chảy ra.



“Thứ lỗi Tiểu Lang. Đón người quen cái đã!”



Vân Chính Thiên quét mắt xuống bên dưới, liền nhìn thấy trong rừng phóng ra một đạo quen thuộc thân ảnh. Rõ ràng một thân lục y áo lụa thiếu nữ Tiên Dao Tử.



“Dao Tử, muội làm sao ở đây? Ám Thiên đâu? Đã cứu được Thiên Hoa, Minh Tuyết hay chưa?”



Vân Chính Thiên ngoài dự kiến nhìn thấy Tiên Dao Tử, trong lòng thoáng nhảy lên một trận lo lắng. Xem chừng kế hoạch không có thuận lợi diễn ra a.



Tiên Dao Tử mừng như muốn khóc, mặc kệ Ám Ngân Lôi Lang Vương trừng mắt nhìn, nàng vẫn phóng lên trên lưng của nó.



“Chính Thiên ca ca. Dao Tử thật có lỗi với huynh. Hai vị tỷ tỷ vẫn còn chưa cứu được, mà bây giờ lại đang gặp phải rất lớn rắc rối.”



“Rắc rối gì?” Vân Chính Thiên nheo mắt hỏi.



“Ám Thiên, hắn trở mặt rồi!”