Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 50 : Lương thế nhân

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Lúc này sắc trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.



Lâm Minh trại một đêm náo nhiệt, hơn một nữa lều trại đã bị thiêu rụi, mà người có công trong việc này hiện đã trốn thoát, Mộng Hồng Nhan.



Võ hồn của nàng công kích phạm vi trong diện rộng, khiến cho Lâm Minh trại hoàn toàn tang hoang. Mà bây giờ trại chủ Lâm Minh trại, Lâm Chấn chỉ có thể đổ mọi sự tức giận lên đầu hai tên tiểu tử to gan dám nán lại trêu ngươi hắn.



Bên cạnh Lâm Chấn vẫn là vị trại chủ Bạch Phong trại, Lão Bạch, hắn vẫn phong thái ung dung sau một lần đại chiến với Tiểu Mã.



Không rõ vì sao vị trại chủ Lão Bạch này lại có mặt trong Lâm Minh trại, nhưng cũng may mắn lão đích xác chỉ đi có một mình, thực sự nếu như nhân mã Bạch Phong trại đồng dạng có mặt, bọn Vân Chính Thiên có mười lá gan cũng không dám nán lại như thế này.



Tiểu Mã tay vẫn nắm lấy Lôi Ảnh Quang Minh Kích, hơi thở nặng nề nhìn chằm chằm Lân Chấm bên kia, hiển nhiên đối với đại thù trước mắt, hắn cắn chặt không buông.



Mà vị Lão Bạch ban nãy giao chiến với Tiểu Mã vốn đã không xuất toàn lực, bởi vì lão vẫn giữ ý định chiêu dụ Tiểu Mã về dưới trướng a. Nếu không chưa chắc Tiểu Mã có thể thoải mái không bị thương như hiện tại.



Vân Chính Thiên ngẩng cao đầu hiên ngang, tóc trắng có chút rối tung lên, bất quá điều này vẫn không che dấu được chính khí của hắn. Hiện tại hồn lực đã khôi phục lại bảy tám phần, hắn tuyệt đối có nắm chắc đem Lâm Chấn đánh chết, bất quá vị Lão Bạch tứ hoàn kia sẽ không để cho hắn đắc thủ như vậy.



Mà Tiểu Mã đồng dạng đối mặt với Lão Bạch cũng không thể chiếm cứ thượng phong, trầm ngâm một chút, Vân Chính Thiên lên tiếng.



“Tiểu Mã, ta giao Lâm Chấn cho ngươi, thay ta kết liễu hắn. Còn tên già kia, ta sẽ cầm chân hắn cho ngươi, nên nhớ mục tiêu của chúng ta hiện tại chỉ là đánh chết Lâm Chấn mà thôi, sau đó lập tức rời đi”



Tiểu Mã nghe vậy khẽ gật đầu, một lát sau hắn nói



“Lần này trở về, ngươi phải cho ta mượn tiền đi mua hồn linh a, nếu không sợ rằng Liên Minh thảo khấu kéo tới, ta vô phương chống cự”



Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười, trong tình huống dầu sôi lửa bỏng mà Tiểu Mã vẫn còn có tâm trạng đùa cợt, là hắn tự tin với thực lực của mình dễ dàng đánh chết Lâm Chấn đã trọng thương bên kia.



“Được rồi, trở về liền ghé qua Truyền Linh Tháp”



Tiểu Mã hai mắt vui mừng nói



“Đa tạ”




“A” Lương Thế Nhân rên lên một tiếng đau đớn, trong đầu hắn lúc này truyền về cảnh tượng lúc xưa, Chu đội trưởng bị Lâm Chấn đánh chết, cả xác cũng bị đánh qua đánh lại, cuối cùng chết không toàn thây.



Lần đó Lương Thế Nhân hắn nhỏ yếu, không có tư cách nói đến hai chữ trả thù, điều này cả năm qua luôn canh cánh ở trong lòng, bây giờ thời cơ đã đến, Lương Thế Nhân hắn còn không nắm lấy, vĩnh bất siêu sinh.



Lôi nguyên tố trong cơ thể lần nữa bộc tác, đem Cự Viên thân ảnh to lớn chấn lui ra. Hồn lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển, Dịch Cân Kinh cũng không rãnh rỗi, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại tổn thương.



Lâm Chấn bị đánh lùi, hai mắt lúc này tràn ngập hoảng sợ tột độ. Bản thân hắn vạn lần không ngờ rằng, một tiểu tử nhỏ bé năm nào giờ như hiện thân của tử thần đến lấy mạng hắn.



Trong giây phút Lương Thế Nhân bộc tác nguyên tố, đạo tâm cùng kiêu hãnh chiến ý của Lâm Chấn đã bị chấn nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ.



“Ta không muốn chết”



Cho dù ngươi ngày thường kiêu căng hung bạo cỡ nào, đối mặt kẻ thù mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ là một con rùa rúc đầu.



Không thể do dự hơn nữa, Lâm Chấn quay lưng bỏ chạy.



“Muốn chạy?” Lương Thế Nhân tràn ngập lôi nguyên tố bao phủ, trọng kích giơ lên nhắm vào tấm lưng của Lâm Chấn.



Một kích toàn lực mang theo cuồng bạo lôi điện đâm thẳng tới, trong nháy mắt hoàn toàn xuyên qua người Lâm Chấn.



Đau nhói cảm giác truyền thẳng lên não, ngay sau đó một màn đêm vô tận đem ý thức Lâm Chấn hoàn toàn thôn phệ. Cả thân thể nặng nề rơi xuống đất, đôi mắt trắng dã không cam lòng.



Máu tươi của Lâm Chấn hoàn toàn không chảy ra, bởi vì lục phủ ngũ tạng cùng mọi thứ đã bị lôi điện thiêu đốt không còn xót lại một chút gì.



Lâm Chấn, một đời làm việc ác, cuối cùng đã có báo ứng.



Lương Thế Nhân đáp xuống bên cạnh thi thể Lâm Chấn, hắn lúc này hai mắt rưng rưng, cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống.



“Chu đội trưởng, Trầm đội phó cùng các anh em, ta đã trả thù cho mọi người, xin hãy yên nghỉ”