Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 562 : Đệ tứ khảo nghiệm hoàn thành!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Cái gì?



Vân Chính Thiên trợn to cả hai mắt, một mặt tràn ngập không cách nào tin được dáng vẻ.



Hắn còn muốn đối Trầm Thương chất vấn thêm nữa, thế nhưng lúc này nàng đã lệ rơi đầy mặt, ôm chằm lấy Vĩnh Lăng khóc ròng.



Vĩnh Lăng vậy mà có kinh thiên động địa thân thế. Nàng là Vực Chủ nhi nữ, tên thật là Vương Lăng. Mẹ của nàng là Vực Chủ dưới trướng thuộc hạ, Thiên Quân thống soái chi nhất Trầm Thương.



Vân Chính Thiên trong lòng không khỏi mông lung. Hắn cùng Vực Chủ tiếp xúc không nhiều, thế nhưng trong tiềm thức luôn nhận định lão nhân gia là một con người có chí khí, quang minh chính đại. Cùng với Bao lão sư phụ hắn có điểm giống nhau.



Vì vậy làm ra loại sự tình thương thiên hại lý cũng chưa chắc là Vực Chủ, mà là Huyết Đế mới đúng.



Một lát sau Trầm Thương rốt cuộc bình tĩnh lại, Vân Chính Thiên một lần nữa hỏi thăm cuối cùng cũng biết được chân tướng sự việc.



Trầm Thương cùng Vực Chủ kỳ thực không có tình cảm qua lại, cho nên sự ra đời của Vương Lăng chính là một sự cố ngoài ý muốn.



Hôm đó Trầm Thương tới Vực Chủ Điện để gặp Vực Chủ, nàng tới nơi phát hiện Vực Chủ không ở trong đại điện mà đang đi dạo ở vườn thượng uyển. Khi nàng ra đó tìm hắn thì phát hiện Vực Chủ nhân cách đang giằng xé lẫn nhau.



Thân là Thiên Quân thống lĩnh, Trầm Thương nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là bảo vệ Vực Chủ tính mạng.



Nhìn thấy như vậy tình cảnh, nàng không chút chần chừ ra tay hộ giá. Lúc này Trầm Thương chỉ vừa đột phá Phong Hào đấu la trình tự, hôm nay tới gặp Vực Chủ chẳng qua cần hắn chỉ điểm trong quá trình tu luyện mà thôi.



Vực Chủ cách cùng Huyết Đế cách giao phong một đoạn thời gian, rốt cuộc Huyết Đế cách giành chiến thắng, nắm giữ quyền chưởng khống. Bởi vì bị nhốt quá lâu, Huyết Đế cách tinh huyết lực lượng tràn đầy không có chỗ phát tiết. Nhất thời trông thấy Trầm Thương như vậy, hắn nở ra một nụ cười tàn nhẫn.



Cho dù Trầm Thương là Phong Hào đấu la chín mươi mốt cấp thì đã sao, dưới thế công của Cực Hạn đấu la chỉ như một con sâu yếu ớt, nàng chống đỡ không tới một phút đã bị Huyết Đế triệt để chiến thắng.



Huyết Đế căn bản đối với Trầm Thương không có khao khát dục vọng, chẳng qua hắn muốn bài trừ đi dư thừa tinh huyết lực lượng bị ứ đọng trong cơ thể. Nếu không tu vi sẽ bị đình trệ, ảnh hướng tới hắn kế hoạch.
“Tin tưởng ta. Ta nhất định sẽ cứu lấy Vĩnh Lăng.”



Thanh âm vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên trước mặt một mảnh chói lòa hiện ra.



Trầm Thương thân ảnh đang chậm rãi hòa tan, hóa thành vô số tinh điểm tan đi trong gió.



Trước khi hoàn toàn biến mất, nàng không quên cảm tạ hắn: “Đa tạ ngươi. Mặc dù ta thật sự không biết ngươi là ai. Nhưng chỉ cần cứu được con gái ta, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa bồi trả ân tình này.”



Vân Chính Thiên dùng hết sức gật đầu, không nói một câu nào nhưng ánh mắt hắn đã biểu lộ hết thảy. Không biết lý do vì sao, hắn lúc này cảm thấy người nói ra một câu này không phải là Trầm Thương trong mộng cảnh nữa.



Trầm Thương biến mất, căn nhà nhỏ cũng biến mất, hết thảy xung quanh đều lan tỏa một mảnh bạch sắc hào quang. Mà trong thế giới này ngoại trừ hắn ra, chỉ còn một thứ trôi nổi bồng bềnh gần đó.



Đó là một cái cái cũi bằng gỗ thô sơ.



Vân Chính Thiên nuốt vào một ngụm khí lạnh, bước tới.



Bên trong cũi gỗ, tiểu Vĩnh Lăng vẫn còn ở đó, trố mắt ra nhìn hắn.



Hai mắt nàng sáng như sao băng, tỏa ra nhẹ dịu tinh quang, long lanh lấp lánh, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.



Vân Chính Thiên nhu hòa mỉm cười, một ngón tay giơ lên chạm vào nàng cái mũi.



Tức thì không gian một lần nữa biến hóa. Tại trong tai vang vọng điện tử thanh âm:



“Thời Không chi thần đệ tứ khảo nghiệm hoàn thành. Hiện tại bắt đầu lựa chọn phần thưởng.”