Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 602 : Vì nàng, ta nguyện đốt cháy sinh mệnh

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Vân Chính Thiên trong nháy mắt toàn lực bộc phát, làm Dương Viêm trở tay không kịp, máu tươi trong cổ họng phun trào, cả người đã bị đánh bay đi rất xa.



Đứng ở tại chỗ, sừng sững như núi, Vân Chính Thiên chậm rãi thu lại một quyền, gương mặt ngưng trọng đến cực điểm. Dương Viêm xuất hiện rõ ràng ngoài dự liệu của hắn, mặc dù thành công đem đối thủ chấn lui nhưng hắn cũng vô pháp tiến hành tẩu thoát.



Bảy vị Siêu Cấp đấu la tà hồn sư đã kết thành một cái vòng tròn, đem Vân Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết bao vây ở giữa. Mặc dù người đông thế mạnh, tu vi lại cao cường, nhưng bảy vị này ai nấy đều cực kỳ thận trọng quan sát Vân Chính Thiên.



Phải biết, Dương Viêm tu vi lúc này đã lên đến cửu hoàn, chân chính Phong Hào đấu la trình tự, chỉ là ở trong tổ chức sở hữu một loại đặc thù thân phận, cho nên ít khi nào xuất hiện, chỉ có mấy vị huyết cấp mới biết được sự tồn tại của hắn. Dựa theo Tà Đế lưu lại di chỉ, Dương Viêm chính là đối tượng cần được trọng yếu bồi dưỡng, tương lai rất có thể tấn thăng thành vị thứ ba Tử cấp. Tiềm năng có thể dễ dàng mà đoán được. Vậy mà vừa nãy Vân Chính Thiên toàn diện bộc phát, đem Dương Viêm nhanh chóng đánh bại đã lưu lại cho bọn họ ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Mỗi người ở đây tự nhận so với Dương Viêm mạnh hơn, nhưng muốn nhanh như vậy giải quyết đối thủ như hắn cũng không thể tốc chiến tốc thắng như cách Vân Chính Thiên vừa làm.



Cho nên Vân Chính Thiên trong mắt bọn họ đã nhiều hơn mấy phần cân lượng, không thể dùng xem thường ánh mắt mà đối đãi.



“Còn nghĩ chạy sao?” Ma Long đấu la trầm giọng.



Vân Chính Thiên cảm nhận được khủng bố uy áp trên người vị tà hồn sư này mang lại, người này tuyệt đối so với Bao lão cùng một cái cấp bậc. Một loại cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm mà lên, Vân Chính Thiên khẽ liếc nhìn bên cạnh người vẫn luôn nắm tay mình, Ân Minh Tuyết.



Ân Minh Tuyết không bận tâm xung quanh cường đại địch nhân, nàng lúc này cả người đã dựa vào Vân Chính Thiên bả vai, cảm nhận mùi hương cơ thể của hắn, nếu có thể nàng thật sự muốn được cuộn tròn vào lòng hắn ngay bây giờ, để xoa dịu trái tim đang đập thật nhanh kia. Vân Chính Thiên nhận ra Ân Minh Tuyết lo lắng biểu hiện, hắn càng siết chặt bàn tay nàng, trong thể nội âm thầm thúc dục Dịch Cân Kinh điều tức. Dù chỉ còn một cơ hội mong manh, hắn cũng muốn nếm thử đột phá vây giết. Nếu có thể sống, ai lại nguyện ý đi chết cơ chứ? Nhất là chính mình còn có Minh Tuyết cần được bảo vệ, có Thiên Hoa xứng đáng được yêu thương, còn có lời thề phục sinh Vĩnh Lăng cùng nàng chu du bốn bể, thậm chí trên vai đang gánh vác phục hưng nhân loại hưng thịnh thời đại lý tưởng, còn có xa xôi lời hứa với với tiền nhân. Chính vì vậy, dù chỉ còn một tia sinh cơ, hắn cũng tạo nên kỳ tích, giúp mình cùng Ân Minh Tuyết chạy ra sinh thiên.



Vân Chính Thiên một quyền oanh lõm Dương Viêm lồng ngực, chính là công phu kiếp trước Dịch Cân Kinh, nương theo tu vi tăng trưởng, hắn đã có thể thoải mái vận dụng Lam Cấp Phù Đồ trình tự. Loại này công phu đối với thân thể cường độ có hà khắc yêu cầu, bất quá hắn đã từng dung hợp Ma Hoàng hài cốt, tu vi lại đột phá bát hoàn Hồn Đấu La cho nên mới có thể thành công đột phá tới Lam Cấp cảnh giới. Hiện tại bị cường đại địch nhân bao vây, đối phương người đông chắc chắn sẽ áp dụng xa luân chiến, đợi cho hắn tiêu hao hết hồn lực sẽ ra tay trấn áp. Vì lẽ đó, Vân Chính Thiên muốn bảo toàn hồn lực, nghĩ muốn sử dụng ít tiêu hao nhất tinh lực cũng chỉ có Dịch Cân Kinh loại này thủ đoạn.



Lúc này Vân Chính Thiên thể nội bên trong, thần hạch cùng ma hạch như hai khỏa lưu tinh không ngừng xoay tròn, hồn lực cùng ma lực nương theo Dịch Cân Kinh lộ tuyến mà vận chuyển, không bài xích lẫn nhau mà có dấu hiệu dung hòa lại. Vân Chính Thiên bề ngoài đã bao phủ một lớp dày đặc cửu thải vân quang, khí lượng trùng thiên.




Chính mắt nhìn thấy chính mình đệ nhất phòng ngự hồn kỹ bị phá, Vân Chính Thiên sắc mặt đã hoàn toàn tái nhợt, nội tâm tuyệt vọng bùng lên dữ dội. Ngay thời khắc này, thời gian dường như ngừng trôi, hắn tận dụng cơ hội ngắn ngủi này nhìn ngắm Ân Minh Tuyết. Hắn và nàng vốn là một sự hiểu lầm, là do Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn của nàng thức tỉnh thời điểm, gieo vào hắn một viên sắc dục chi tâm, cho nên hắn mới bất đắc dĩ ở bên cạnh nàng. Nhưng mà vào thời khắc sinh tử này, hắn không muốn lấy điều đó làm lý do nữa, hắn muốn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rằng hắn yêu nàng, nguyện ý vì nàng bỏ qua sinh mệnh.



Vân Chính Thiên hai mắt bỗng nhiên thiêu đốt lên hừng hực hỏa diễm, cả người đã không còn chút sức lực cứ như vậy hữu lực dứng lên, khí tức cũng nhanh chóng trở lại đỉnh phong trạng thái, thậm chí còn so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.



Ân Minh Tuyết hai mắt vô cùng hoảng sợ, nàng dĩ nhiêu biết Vân Chính Thiên vừa làm cái gì, hắn chỉ sợ tuyệt vọng cùng đường cũng không muốn hai tay dâng lên Ân Minh Tuyết, cho nên đã thiêu đốt chính mình sinh mệnh lực, trong nháy mắt đem thực lực tăng cao, tạm thời có thể cùng Siêu Cấp đấu la so sánh.



Cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể đánh ra một cái sinh lộ, giúp cho Ân Minh Tuyết thành công đào thoát.



“Cẩn thận, hắn thiêu đốt sinh mệnh lực, không muốn bị hắn đồng vu quy tận.” Ma Long đấu la lên tiếng nhắc nhở, vị Cực Hạn đấu la này bây giờ nội tâm cũng vô cùng thán phục. Nếu đổi là Ma Phượng đấu la muội muội của hắn lâm nguy, không biết hắn có được dũng cảm làm ra như vậy hành động hay là không.



Vân Chính Thiên cả người đã chìm trong sinh mệnh hỏa diễm, hắn hít mạnh một hơi, trực tiếp đem Kim Vũ Dực mở ra, hai bàn tay bỗng nhiên đem sáu cánh nắm chụm lại, sau đó hung hăng dùng lực lôi kéo ra.



“Chính Thiên!” Ân Minh Tuyết kinh hãi kêu lên.



Vân Chính Thiên nghiến răng chịu đau, đem chính mình ngoại phụ hồn cốt Kim Vũ Dực khốc liệt bốc ra bên ngoài, mặc kệ máu tươi như thác đổ xuống, hắn vẫn mỉm nhìn nàng.



“Một lát ta đem bọn hắn cuốn lấy, ngươi mau chóng vận dụng Thời Không Cầm Cố một lần nữa, sau đó lập tức ôm lây Kim Vũ Dực này, thúc dục nó mà rời đi. Ở trên Kim Vũ Dực đã lưu lại ta tinh thần lạc ấn, nó sẽ không phản kháng lại mệnh lệnh của ngươi, nhưng phải thật nhanh, ta sợ rằng mình cầm cự không được lâu nữa.”