Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 613 : Ngươi có điều giấu ta

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Ngẫm nghĩ lại mà nói, trong quá khứ kể từ khi hai người Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết gặp được nhau, họ cũng đồng thời bị một sợi dây vô hình ràng buộc lại.



Vân Chính Thiên lần đó kiên quyết cứu lấy nàng khỏi bàn tay dơ bẩn của Hãm Thi, cho dù dẫn đến hậu quả bị người khác nghi ngờ hắn cũng không chút bận tâm, cứu người vô tội vốn không phải tác phong của tà hồn sư, đáng lẽ không nên vì một việc nhỏ này mà làm liên lụy đến toàn bộ kế hoạch, bất quá, hắn một lòng vẫn nhất quyết đem nàng che lấp ở đằng sau.



Trở về Thiên Minh Thành, hắn lại vì nàng mà xây dựng một xưởng may nhỏ, giao cho nàng chưởng quản, sở dĩ lúc đó Ân Minh Tuyết vẫn chưa có khả năng tu luyện, cho nên hắn càng hy vọng nàng có thể hưởng thụ một cuộc sống an bình tại nơi này, không vướng bận bất cứ sự đời nào. 



Hắn cùng tà hồn sư quyết chiến, Quang Minh Thánh Kiếm bị vỡ nát, vô pháp khôi phục trở lại. Ân Minh Tuyết vì hắn mà tiết lộ thân thế của mình, đồng thời dùng hết lời để thuyết phục hắn cho mình có thể giúp đỡ, cũng coi như báo đáp một phần ân tình mà hắn dành cho nàng.



Thời khắc Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn thức tỉnh, cả nàng và hắn đều biết rằng không ai trong hai người chủ động gieo vào đối phương sắc dục chi tâm, lúc đó phảng phất có một cỗ vô hình lực lượng chủ động làm như vậy, càng vô tình kéo hai người họ lại gần nhau hơn bao giờ hết.



Chính bản thân Vân Chính Thiên cũng rất bất ngờ khi Ân Minh Tuyết không cần thu thập hồn hoàn mà cũng có thể lên cấp, thậm chí của nàng hồn hoàn so với bình thường hồn sư khác biệt nhiều lắm, nó càng giống như trong truyền thuyết Thần chi quang luân, là chân chính thần cấp mới có thể sở hữu.



“Kiếm này tên gọi là gì?”



“Ân, là Sát Thiên Ma Kiếm.”



“Uây? Ngươi muốn giết ta lắm à?”



“Ơ, Chính Thiên ca ca, sao ngươi lại nói ta như vậy?”



“Còn không phải sao, xem tên thanh kiếm của ngươi kìa.”



“Không có nha, đây là do võ hồn của ta tự nói cho ta nghe đó.”



.... 
“Sau khi bị rút ra hồn phách mang về Thần Giới, ta ở đó đã gặp một người, người này chính là nguồn gốc của tất cả mọi thứ, cũng là người đã nói cho ta biết thân phận thật sự và sứ mệnh của mình.” Ân Minh Tuyết càng nói càng tỏ vẻ hưng phấn.



Vân Chính Thiên ngữ khí trầm thấp: “Hải Thần Đường Tam sao?”



“Ân, chính là hắn.” Ân Minh Tuyết không phủ nhận: “Đường Tam nói cho ta biết, ta là người mà hắn đã dốc sức rất lâu để tìm kiếm, thậm chí hắn phải bấm bụng phái nhi tử của mình là Đường Vũ Lân tự thân xuất mã, thậm nhập vào Ma Giới một thời gian dài, sau đó chớp lấy thời cơ tiến hành ám toán Sát Vũ Quân, chỉ để có thể đánh giết ta, sau đó đem hồn phách của ta tới chỗ này.”



Trong đầu Ân Minh Tuyết lập tức nhớ lại một đoạn hình ảnh ký ức kia, cái người tóc lam dài thật dài cùng với tráng kiện thân ảnh Hải Thần Đường Tam mãi mãi khắc sâu ấn tượng trong đầu nàng.



“Sắc Vũ Ma Vương, ngươi mặc dù là Ma Giới bản địa sinh linh, bất quá ngươi nguồn gốc sâu xa vốn không phải như vậy, ngươi cùng với nhân loại bọn ta là giống nhau. Cho nên ta mới cần sự giúp đỡ của ngươi, chỉ là ngươi hiện tại không có quyền lựa chọn đâu.” Đường Tam ngữ khí nhàn nhạt, nhưng bên trong ẩn chứa sát phạt ý tứ, làm cho Sắc Vũ Ma Vương hồn phách không khỏi run lên cầm cập.



“Muốn chém muốn giết, tùy ý các ngươi.” Sắc Vũ Ma Vương nàng thái độ cực kỳ ương ngạnh, tỏ rõ sự bất hợp tác trong lời nói.



Thế nhưng Đường Tam vẫn nhìn nàng mỉm cười thật tươi, tên đáng ghét này quả thực đẹp trai.



“Không cần lo lắng, ngươi sẽ sớm quên đi đoạn ký ức này, đến khi một lần nữa lấy lại được ký ức, ta tin ngươi sẽ tình nguyện thực hiện yêu cầu của ta.” Đường Tam nói xong, tay hắn cũng đưa ra, tức thì một viên màu đen thâm thúy tinh hạch xuất hiện, tinh hạch thể tích không lớn, cũng chỉ lớn hơn quyền đầu một chút, trên đó có chạm khắc vô số tử sắc hoa văn, bề ngoại lại có ẩn hiện lục sắc hào quang lưu chuyển.



Đường Tam đột nhiên phất tay một cái, Sắc Vũ Ma Vương hồn phách liền bay tới, trực tiếp chui vào bên trong thâm thúy tinh hạch.



“Không, không, ngươi làm cái gì ta???”



“Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết, trái lại còn có thể sống lại một đoạn thời gian, chỉ là ở chỗ khác mà thôi. Kiếp sau cố gắng làm người lương thiện, tin tưởng ta, ngươi sẽ thấy thế giới đó mới là nơi đáng sống.” Đường Tam gương mặt tỏa nắng mà nói, phảng phất vừa rồi hành động cùng với hắn không chút liên quan.



Tại thời điểm Sắc Vũ Ma Vương ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ, quanh quẩn bên tai nàng vẫn còn động lại câu nói: “Đến khi gặp được hắn, trao cho hắn viên tinh hạch này, hóa thành hắn một bộ phận, trợ hắn thành thần.”